Nếu như là bình thường, Lục Kiến Thành chắc chắn sẽ không nói hai lời mà nắm tay đưa Nam Khuê về nhà rồi.
Nhưng hôm nay, chỉ cần nghĩ đến chuyện cô vì Chu Tiễn Nam mới quay sang lấy lòng anh, thậm chí cúi đầu cầu xin anh như thế, trong lòng anh liền nghẹn một cục giận.
Nam Khuê đương nhiên biết trong lòng anh đang bốc hỏa, cho nên cố ý tiến đến nắm lấy tay anh.
Muốn dùng từ “về nhà” để dời đi sự chú ý của anh.
Tiễn Nam thực sự đã giúp cô quá nhiều.
Hơn nữa nếu như hôm nay anh ấy không xuất hiện, không có sự giúp đỡ của anh, thì có lẽ giờ này cô vẫn đang bị mắc kẹt trên núi.
Gió lớn như đang rống lên giận dữ, mây đen bao phủ, toàn bộ ngọn núi tối tăm như bị màn đêm bao trùm.
Xung quanh lại toàn là những ngôi mộ, chắc chắn cô sẽ vô cùng sợ hãi .
“Ông xã, quần áo của em đều bị ướt hết rồi, trên người lạnh quá, hơn nữa cũng rất mệt mỏi, chúng ta về nhà đi .” Nam Khuê mềm giọng, giọng nói trầm thấp dịu dàng, nhẹ nhàng lướt qua tựa như cọng lông vũ .
Đây rõ ràng là “làm nũng” mà Lục Kiến Thành mong chờ đã lâu, vốn dĩ, anh là phải vô cùng vui mừng mới đúng.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô làm nũng với anh vì một người đàn ông khác, sự dịu dàng trong lòng Lục Kiến Thành nhất thời đông cứng thành cột băng, lạnh băng không có chút độ ấm nào.
Anh dừng bước, con ngươi lạnh như băng nhìn về phía Nam Khuê: “Cứ vội vàng mà muốn anh rời đi như vậy? Nam Khuê, em muốn bảo vệ anh ta như đến vậy sao?”
Nam Khuê mím môi, cúi đầu không nói.
Thấy cô không nói gì, Lục Kiến Thành càng lúc càng tức giận, anh đưa tay, nắm lấy cánh tay cô: “Nam Khuê, nói đi! ”
Nam Khuê ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như nước nhìn Lục Kiến Thành, lạnh lùng trả lời: “Vậy anh muốn thế nào? Xông lên đánh nhau à? ”
“Nếu như anh thực sự có suy nghĩ này thì sao?” Lục Kiến Thành nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Tiễn Nam.
Nam Khuê kiên quyết trả lời : “Có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép anh động đến anh ấy. ”
Hơn nữa, tuy thân thủ Lục Kiến Thành không tệ, nhưng trước người là cảnh sát đặc nhiệm Chu Tiễn Nam, sẽ tuyệt đối không chiếm được ưu thế.
Nhưng Lục Kiến Thành có động được vào Chu Tiễn Nam hay không là một chuyện.
Cô bảo vệ Chu Tiễn Nam lại là một chuyện khác.
“Được, được lắm, Nam Khuê, em quả nhiên rất giỏi .”
Lục Kiến Thành nhìn cô, giọng nói ra khỏi miệng quả thực có cảm giác muốn bóp chết cô.
Vợ anh, người kết hôn cùng anh, trong tình huống nguy cấp, bảo vệ cho một người đàn ông khác.
Hơn nữa, không màng tất cả mà bảo vệ cho một người đàn ông khác.
Thật sự quá được!
Bây giờ Lục Kiến Thành thực sự có cảm giác tức giận muốn nổ tung, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy tức giận đến như vậy.
Anh nắm thật chặt nắm đấm, liều mạng mà khống chế bản thân mình.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện trong lòng Nam Khuê tràn đầy hình ảnh Chu Tiễn Nam, anh liền cảm thấy ghen tị phát điên.
Cuối cùng Lục Kiến Thành vẫn không nhịn được, tiến đến túm chặt lấy quần áo của Chu Tiễn Nam, cuộn chặt tay lại chuẩn bị đấm xuống.
“Lục Kiến Thành, đừng.”
Nam Khuê hét lớn, không chút nghĩ ngợi mà lập tức tiến đến đứng chắn trước mặt Chu Tiễn Nam.
Nắm đấm đang được vung ra của Lục Kiến Thành dừng ngay trước mặt Nam Khuê.
Chỉ cách có vài cm nữa là chạm đến cô.
Nói cách khác, chỉ cần anh nhanh một chút nữa là đã đánh vào mặt cô.
“Nam Khuê, tránh ra!” Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lục Kiến Thành nhìn thẳng vào cô, anh lạnh lùng ra lệnh.
Nam Khuê vẫn nhất quyết chắn trước mặt Chu Tiễn Nam. Cô đứng thẳng eo, giương mắt kiên định nói: “Anh buông tay xuống thì tôi sẽ tránh.”
“Nếu anh không buông thì sao?”
“Vậy thì tôi cũng sẽ không tránh.”
Hai người cứ đứng đối mắt như vậy, trong mắt không có ôn nhu, cũng không hề nhẹ nhàng, chỉ thấy sự đối chọi gay gắt.
Một giây, hai giây, ba giây …
Một phút sau, vẫn là Lục Kiến Thành chấp nhận buông tay.
Anh nhìn về phía Nam Khuê: “Anh có thể cho anh ta đi, cũng sẽ không đánh anh ta, nhưng anh anh muốn em lập tức trở về cùng anh.”
“Được.”
Nam Khuê không chút do dự gật đầu đồng ý.
“Phịch” một tiếng, tay Lục Kiến Thành xuyên qua tai Nam Khuê đấm mạnh vào cột chòi một cái, cô sợ hãi đến run rẩy.
Cô nghĩ rằng anh sẽ không làm gì nữa, không ngờ anh lại dồn hết sức đấm mạnh vào cây cột.
Cột chòi này được làm bằng sắt và cực kỳ cứng.
Lục Kiến Thành đấm như vậy, cho dù tay có cứng đến đâu thì cũng rất đau.
Cô thấy anh thu nắm tay lại, nhíu chặt mày.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định anh rất đau.
“Nam Khuê nhìn anh, có chút lo lắng, lời nói trong miệng suýt chút đã thốt ra.
Sao anh ……?”
Tuy nhiên nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa hai người, căng thẳng và lo lắng của cô đều thu lại, tất cả đều đè xuống trong lòng.
Nhìn thấy sự thờ ơ của cô, Lục Kiến Thành cảm thấy khó chịu.
Anh vươn tay ra, kéo quần áo trên người Nam Khuê xuống vứt cho Chu Tiễn Nam.
Sau đó anh ôm gọn Nam Khuê vào lòng, mở áo khoác rồi quấn chặt lấy cô.
Trong nháy mắt, Nam Khuê đã ngửi thấy mùi quen thuộc trên cơ thể anh.
Ngay sau đó, cả hai lên xe.
Lục Kiến Thành đặt Nam Khuê vào ghế sau, cả người toát ra khí thế lạnh băng, sắc mặt âm trầm, một câu anh cũng không nói.
Nam Khuê lên tiếng trước: “Khi đến anh có mang theo ô không?”
“Để làm gì?” Lục Kiến Thành tức giận hỏi.
“Lục Kiến Thành, tôi biết anh đang tức giận, nhưng xin anh đừng có nhỏ nhen như thế được không, nếu như hôm nay không phải Tiễn Nam, chắc tôi đã bị lạc trên núi luôn rồi, anh có biết tôi sẽ gặp phải những thứ gì, sẽ sợ đến mức nào không?”
“Anh ấy năm lần bảy lượt cứu tôi, về tình về lý anh đều không nên đánh nhau với anh ấy. Tôi sẽ về nhà với anh, nhưng mà tôi muốn đưa ô cho anh ấy trước đã.”
“Rồi sao, em cảm thấy rằng anh sẽ đồng ý với em ư?” Lục Kiến Thành nhíu mày nhìn cô.
Cái nhìn này, trong nháy mắt anh thấy được áo của Nam Khuê dường như hơi trong suốt, mờ mờ ảo ảo, màu sắc của đồ lót bên trong còn đang như ẩn như hiện.
Vừa mới nghĩ tới việc Nam Khuê ở trong bộ dạng này mặc quần áo của Chu Tiễn Nam, anh liền kích động ghen tới phát điên.
“Em vừa đứng ở trước mặt anh ta với bộ dạng như này sao?”
Nam Khuê: “….”
Cô cũng không rõ ý của Lục Kiến Thành là gì, nhíu nhíu mày lại không trả lời.
Con ngươi đen tuyền của Lục Kiến Thành vừa sâu lại vừa thẫm, sau đó anh cởi áo khoác ngoài ra khoác lên trên người Nam Khuê.
Cái áo anh mặc là áo coat dáng dài, anh cao như thế mà cũng đã dài tới đầu gối, bây giờ khoác lên trên người Nam Khuê dường như đã chạm tới mắt cá chân.
“Áo dài quá.” Nam Khuê nhíu mày, không đoán được người đàn ông này đang muốn làm gì.
“Đồ của anh ta thì vừa vặn, đồ của anh thì dài lắm đúng không?” Lục Kiến Thành không vui nói: “Đồ của anh ta còn ướt, còn đồ của anh thì sạch sẽ khô cong đây này.”
“Ý của tôi là áo dài quá thì chạm đất dễ bẩn, anh chẳng phải ghét nhất là người khác làm bẩn đồ của anh còn gì?”
“Em là người khác sao?”
Nam Khuê cạn lời, không muốn nói nữa.
Khoác áo cho Nam Khuê xong, Lục Kiến Thành lại vội trước vội sau, ngoảnh đi ngoảnh lại hết đông lại tây, dòm từ bên phải sang bên trái nhìn một lần, vẫn luôn cảm thấy không yên lòng.
“Duỗi tay ra.” Lục Kiến Thành đột nhiên nói.
“Duỗi làm gì?”
Nam Khuê mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn cứ làm theo.
Lục Kiến Thành vừa bắt lấy cổ tay của cô vừa giúp cô mặc hẳn cái áo vào.
Vẫn luôn cảm thấy khoác lên người như thế thì không an toàn, lỡ đâu đột nhiên rơi xuống đất thì sao?
Vẫn là mặc hẳn lên thì hơn.
Cuối cùng Lục Kiến Thành hận không thể đem Nam Khuê bọc thành ba tầng trong ba lớp ngoài vào, cô cảm thấy chính mình cũng không hít thở được nữa rồi.
“Cái xe này cũng chỉ có hai người chúng ta, anh bọc tôi chặt thế để làm gì?” Nam Khuê chau mày lại.
Lục Kiến Thành không có ý tốt đáp lại: “Không phải em nói là anh không thân thiện, muốn đi xuống đưa ô cho anh ta sao?”