Những việc trước kia, tuy anh không tự mình trải qua.
Nhưng khi nghe Nam Khuê nhẹ nhàng nói ra, anh liền giống như đang đứng ở một bên nhìn thấy được tất cả.
Lúc đó, anh không ở bên cạnh bọn họ.
Khuê Khuê của anh đã một mình chăm sóc hai đứa trẻ, nhất là Niệm Khanh còn mắc bệnh nặng, cô không có ai để dựa vào, cô đã phải mạnh mẽ ra sao, kiên cương nhường nào mới có thể từng bước chống chọi được đến hiện tại chứ.
“Thật ra vừa rồi anh cũng đã nghe thấy rồi đấy, chính là câu nói cuối cùng mà Niệm Khanh nói lúc nãy: Mẹ ơi, tại sao phòng của bệnh viện lại trắng như vậy, giường của bệnh viện tại sao lại màu trắng, tại sao bệnh viện lại có nhiều đồ vật màu trắng vậy? Không ấm áp một chút nào cả, hơn nữa, ở đâu cũng toàn là mùi thuốc khử trùng, không dễ ngửi gì cả.”
Niệm Khanh của cô, rõ ràng không thích bệnh viện đến như vậy.
Nhưng lại chỉ có thể khéo léo biểu đạt suy nghĩ của mình một cách dè dặt.
Hơn nữa, vì để không khiến cô đau lòng, cậu bé vẫn luôn nỗ lực kiên trì.
Thật ra, làm sao Nam Khuê lại không nhìn ra suy nghĩ của cậu chứ, nhưng lúc đó vì bệnh tình của cậu, cô chỉ đành giả vờ nghe không hiểu, rồi vẫn là để cậu bé nằm ngủ trong bệnh viện.
Bây giờ, khi hồi tưởng lại tất cả mọi thứ, cô mới cảm thấy được mình đã tàn nhẫn đến mức nào.
Quay người cô lại, Lục Kiến Thành dùng đôi mắt màu đen sâu thẳm nghiêm túc nhìn cô: “Khuê Khuê, em đừng tự trách mình, cũng đừng lo lắng.”
“Cơ hội ngày mai rất hiếm có, chúng ta tất nhiên không thể bỏ lỡ, anh sẽ dùng cách thức tốt nhất để khiến Niệm Khanh tự mình đồng ý đến bệnh viện, bảo đảm tuyệt đối sẽ không ép buộc thằng bé, được không?”
“Thật chứ?” ánh mắt của Nam Khuê lập tức lóe lên một tia vui mừng.
“Ừm, anh bảo đảm.”
Duỗi tay ra, anh cầm lấy ly rượu trên tay Nam Khuê, trực tiếp ngẩng mặt lên, uống sạch.
“Gió đêm lạnh lắm, em mặc mỏng manh quá, đừng đứng đây hóng gió nữa. Anh biết nuôi con là một chuyện vô cùng khó khăn, càng huống hồ còn là hai cậu con trai hoạt bát hiếu động, năng lượng dồi dào nữa. Những năm nay, chắc chắn em đã không có được một ngày nghỉ ngơi thoải mái.”
“Thế nên, bây giờ em đừng nghĩ gì nữa, chỉ cần đi vào trong tắm nước ấm, sau đó ngủ một giấc thật ngon, còn tất cả những việc còn lại cứ giao cho anh, anh bảo đảm sẽ khiến cho em hài lòng, được chứ?”
Nam Khuê gật đầu: “Cảm ơn anh, Kiến Thành, cảm ơn anh đã ở bên em trong thời gian quan trọng này.”
“Lại nói linh tinh rồi, chúng ta đã nói rồi, không chỉ có bây giờ, mà là cả quãng đời sau này.”
“Ừm, cả đời.”
Sau khi Nam Khuê tắm xong, cô nhắc nhở Tư Mặc và Niệm Khanh về thời gian đi ngủ, rồi dặn dò chúng đi ngủ sớm, sau đó thì một mình đi về phòng ngủ.
Quả thật quá mệt rồi, thế nên sau khi nhận được sự hứa hẹn của Kiến Thành, cô liền thả lỏng bản thân, vừa lên giường là chìm vào giấc ngủ luôn.
Lúc này, Lục Kiến Thành đi vào phòng đắp chăn cho cô.
Kết quả, lần thứ hai bước vào, chăn của Nam Khuê lại bị đạp ra rồi.
Anh cưng chiều sờ vào tóc cô, sau đó Lục Kiến Thành lại đắp lại chăn cho cô.
Đồng thời cưng chiều thở dài: “Đã là mẹ của hai đứa con rồi, chăm sóc con cái tốt như vậy, nhưng lại không biết chăm sóc cho bản thân gì cả.”
May mà, may mà anh tới rồi.
Nếu như chậm hơn một chút nữa, anh quả thật không dám tưởng tượng.
Cũng may, tất cả đều vừa vặn đúng lúc, vẫn không tính là muộn.
Ngắm nhìn dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng của cô lúc ngủ, Lục Kiến Thành cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán của Nam Khuê: “Ngủ ngon nhé, tất cả mọi chuyện cứ giao cho anh.”
Sau đó, anh lại tắt hết báo thức trong điện thoại của cô.
Đóng cửa lại, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sau đó anh ra ngoài ban công, rồi liên tiếp gọi rất nhiều cuộc điện thoại.
Lúc quay lại, anh đã gọi điện bàn giao xong xuôi.
Lần này là hỏi về tiến độ kế hoạch.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Biết tin mọi chuyện đang được tiến hành một cách suôn sẻ, hơn nữa có thể hoàn thành vào nửa đêm nay, anh liền thở phào một hơi.
Sau đó anh lại đến chơi cùng với Tư Mặc và Niệm Khanh một lúc, rồi anh chuẩn bị quần áo để hai cậu bé đi tắm rửa.
Nhưng có lẽ vì đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với khu vui chơi như vậy nên cả hai bạn nhỏ đều không nỡ đi tắm.
Tuy rằng người đã đi đến phòng tắm tắm rồi, nhưng tâm hồn vẫn còn đang ở khu vui chơi lúc nãy.
Sau khi tắm xong, vì để không làm phiền Nam Khuê nghỉ ngơi, Lục Kiến Thành liền đứa hai cậu bé đến một phòng khác để ngủ.
“Cha ơi, mẹ thì sao? Mẹ không ngủ cùng chúng ta ạ?” Niệm Khanh hỏi ngay.
“Mẹ hơi mệt nên cha muốn để mẹ ngủ nhiều hơn một chút, tối hôm nay cha sẽ ngủ cùng hai con, được không?”
Tư Mặc rõ ràng khá tự lập, cậu bé nghĩ một lúc rồi rất nhanh đã gật đầu: “Được ạ.”
Nhưng Niệm Khanh lại có chút do dự: “Nhưng mà, trước đây con đều ngủ cùng với mẹ, con vẫn muốn ngủ cùng với mẹ cơ.”
Lục Kiến Thành vô cùng kiên nhẫn bế cậu bé vào trong chăn, đồng thời nhẹ nhàng hỏi: “Ở đây chơi có vui không? Niệm Khanh có thích chỗ này không?”
“Chơi rất vui ạ, con rất thích chỗ này, sau này cha còn có thể đưa con đến chơi ở những nơi giống như thế này nữa không ạ?” Cậu nhóc tràn đầy mong chờ hỏi.
Đây đã là lần thứ hai trong ngày cậu bé hỏi câu này rồi, có thể thấy cậu bé thật sự rất thích.
Lục Kiến Thành lập tức gật đầu: “Đương nhiên có thể rồi, vậy cha hỏi con, nếu như trong bệnh viện không phải toàn là màu trắng, cũng không có mùi của thuốc khử trùng, trong phòng cũng được trang trí giống như chỗ này, còn rất thơm nữa, chú bác sĩ còn có thể chữa khỏi bệnh cho con, vậy Niệm Khanh có đồng ý đi không?”
Như đang suy nghĩ, tiểu Niệm Khanh nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi lâu.
Sau đó, cậu bé gật gật đầu: “Cha, nếu như bệnh viện thật sự giống như cha nói, vậy con sẽ đồng ý đi ạ.”
“Nhưng con đi bệnh viện nhiều lần vậy rồi, tất cả đều là màu trắng cả, làm gì có nơi nào như cha nói đâu.”
Lúc này, Lục Kiến Thành đột nhiên ở phía sau biến ra một món đồ chơi, sau đó đưa đến trước mặt Niệm Khanh.
“Đó là lúc trước, khi đó cha không ở bên cạnh Niệm Khanh thôi, cha ở bên cạnh con thì sẽ không giống vậy nữa, cha biết dùng phép thuật đấy, thế nên cha nhất định sẽ biến bệnh viện thành giống như Niệm Khanh thích, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem thử nhé, được không?”
“Thật không ạ?” Tiểu Niệm Khanh vẫn còn nghi ngờ.
“Đương nhiên rồi, cha chắc chắn sẽ không lừa con. Vậy đi, chúng ta hãy để anh trai làm trọng tài nhé, nếu như cha không lừa con thì chúng ta sẽ sống ở bệnh viện một thời gian, còn nếu như cha lừa con thì con có thể trừng phạt cha tùy ý, con muốn cha làm cái gì cũng được.”
Chớp chớp mặt, tiểu Niệm Khanh tuy rằng cảm thấy những gì cha nói khá vô lý.
Nhưng vẫn bị điều kiện này mê hoặc rồi, thế nên cậu bé rất nhanh đã gật đầu: “Được ạ, anh trai, vậy anh nhất định không được thiên vị đấy, không được bênh cha đó.”
“Điều đó là đương nhiên rồi, anh là một đứa trẻ trung thực đấy.” Tiểu Tư Mặc vỗ vỗ vào ngực mình để bảo đảm.
Đêm nay, Lục Kiến Thành đã ngủ cùng với bọn trẻ.
Trước đây, anh chỉ nghe người bên cạnh nói, chăm con là một chuyện rất khó khăn, lúc đó anh còn không cho là đúng.
Nhưng, buổi tối khi cùng hai đứa con ngủ, anh đã thật sự, sâu sắc lĩnh hội được đạo lý đó rồi.
Hơn nữa còn cảm thấy họ nói không hề khoa trương, cường điệu một chút nào.
Một buổi tối, tám chín tiếng đồng hồ.
Anh đã phải tỉnh dậy vô số lần để giúp hai đứa con đắp chăn, đắp ít quá thì sợ chúng bị lạnh, đắp nhiều quá lại sợ chúng bị nóng.
Thế nên anh còn phải sờ xem nhiệt độ của bọn trẻ, xem xem chúng có bị lạnh tay hay là đổ mồ hôi hay không.
Không dễ gì mới ngủ được thì đột nhiên chân anh lại bị cậu nhóc đá trúng.
Đột nhiên, bụng bị một trong hai cậu nhóc đạp mạnh vào.
Hơn nữa, rõ ràng là chúng đang nằm thẳng, đột nhiên lại biến thành nằm ngang.
Thế nên, cả một đêm, đầu của anh đã bị đôi chân nhỏ của bọn trẻ đá trúng không biết bao nhiêu lần.
Chúng đều xảy ra một cách vừa đột ngột vừa đau.
Một đêm “ngủ cùng” này, quả thật đã để lại cho Lục Kiến Thành một ấn tượng vô cùng sâu đậm, cả đời khó quên.
Nhưng cho dù như thế, anh vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Điều bất ngờ là, trời vừa sáng, đồng hồ báo thức của anh vang lên.
Hai đứa nhỏ liền bò tới chỗ anh, mắt còn chưa mở đã tặng cho anh một bẹt nước miếng trên mặt.
Hơn nữa, miệng còn đồng thanh nói: “Chào buổi sáng, mami, báo thức của mẹ kêu rồi!”