“Trùng hợp?” Quý Dạ Bạch cười nhạt: “Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?
“Cố tình gặp tôi trong quán cà phê, cố tình ngã xuống khi tôi bước vào cửa, còn nhìn chằm chằm tôi uống rượu, cô cảm thấy tất cả đều là trùng hợp sao?”
“Cô nghĩ là cô ngốc hay tôi khờ?”
Nghe mấy lời này, Nam Khuê cũng sợ đến ngây người.
Đây vốn là những sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau khi được anh ấy nói ra lại biến thành một ý nghĩa khác.
“Quý Viện, anh thật sự hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý thu hút sự chú ý của anh.” Nam Khuê kiên quyết giải thích.
“Tôi sẽ không tin đâu.” Quý Dạ Bạch nhìn chằm chằm cô nói.
Nam Khuê vẫy vẫy tay, tùy ý nói: “Được rồi, nếu anh đã không muốn tin thì tôi cũng không nói nữa.”
Càng nói chỉ càng bôi đen thêm thôi.
Tìm một khe hở, Nam Khuê cúi đầu, linh hoạt chui qua cánh tay của Quý Dạ Bạch ra ngoài.
Cô rời đi rất dứt khoát, không có một chút do dự nào.
Quý Dạ Bạch nhìn theo bóng lưng của cô và cười nhạt: “Hay lắm, muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao.”
Đáng tiếc là anh ấy không trúng chiêu này.
Nam Khuê lại đi vào phòng, cô nhớ là phòng mình đang tụ tập ở bên tay trái nên lần này cô cũng đẩy cửa phòng bên tay trái.
Nhưng mà cửa vừa mở ra, nhìn thấy những người bên trong, Nam Khuê thoáng chốc ngơ cả người.
Cô đã đi nhầm!
Phòng này không phải là phòng cô đang liên hoan, trong phòng rất ồn ào, có ca hát, có chơi trò chơi, có cả nói chuyện, tóm lại vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù đèn trong phòng rất mờ ảo, cũng có không ít người nhưng cô vừa liếc mắt đã nhận ra Lục Kiến Thành.
Anh lười biếng dựa vào ghế sô pha, hai chân nhẹ nhàng duỗi ra, tuy rằng nhìn rất tùy ý nhưng cũng không thể che giấu được khí chất cao quý và tao nhã của anh.
Cô nhìn thấy vị trí của anh – ở chính giữa phòng.
Không cần nghĩ cũng biết đó là nơi tôn quý nhất.
Nhìn thấy có người xông vào, đặc biệt là một cô gái xa lạ, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, tất cả phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Lúc đó, hầu như mọi người đều nhìn về phía Nam Khuê.
Nam Khuê vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Kiến Thành.
Chỉ là ánh mắt anh quá mức thanh lãnh, quá mức bình tĩnh, tựa như một hồ nước xuân không gợn sóng.
Anh rất bình tính, quá bình tĩnh.
Bình tĩnh đến tàn nhẫn.
Nam Khuê rũ mắt xuống, hàng mi dài như cây quạt đang che đi đôi mắt cô, cũng che đi sự mất mát và buồn bã trong ánh mắt.
Nếu anh đã giả vờ không quen biết cô, đã coi cô như người xa lạ.
Vậy cô cần gì mở miệng nói với anh!
Dù thế nào đi nữa thì hai người cũng đã ly hôn, suy cho cùng thì đúng là người xa lạ.
Cho nên anh làm rất đúng, cô không có gì phải buồn cả.
Chỉ là cô không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy.
“Thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng.”
Nam Khuê nói xong liền muốn lập tức xoay người rời đi.
Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Mỹ nữ, phòng của chúng tôi có quy định nghiêm ngặt, không phải lúc nào cô muốn thì vào, muốn ra thì ra đâu.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh từ trên sô pha bước tới, khuôn mặt tuấn tú nhưng lời nói lại vô cùng nguy hiểm.
“Tôi không cố ý đi vào, chỉ không cẩn thận đi nhầm thôi, phòng của tôi ở đối diện phòng của anh.” Nam Khuê giải thích.
Nhưng mà người đàn ông kia không nghe cô giải thích.
Anh ta bước tới, bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt Nam Khuê, môi mỏng khẽ mở: “Mỹ nữ, tôi không có hứng thú để nghe mấy cái quá trình, tôi chỉ xem kết quả thôi.”
“Kết quả chính là cô đã đi nhầm phòng, vậy nhất định phải đáp ứng yêu cầu của tôi rồi mới được rời đi, nếu không tôi cũng rất mất mặt, cô nhìn xem, hôm nay trong phòng tôi còn có một vị khách quý, cô làm xong yêu cầu, coi như đó là lời xin lỗi rồi mới có thể đi.”
Nam Khuê ngước mắt, ánh mắt dừng trên người Lục Kiến Thành.
Chắc chắn vị khách quý anh ta vừa nói là Lục Kiến Thành.
Nhưng mà anh đã coi cô như một người xa lạ, cô cũng không muốn mở miệng cầu xin anh giúp đỡ.
Hơn nữa thấy người đàn ông trước mặt này gây khó dễ cho cô, anh cũng chỉ nhìn chứ không nói gì, thậm chí vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, bày ra vẻ tất cả chuyện này không liên quan đến anh.
Cho nên kể cả cô có mở miệng ra nhờ anh giúp đỡ thì sẽ thế nào chứ?
Chỉ là sự sỉ nhục, anh căn bản sẽ không giúp.
Nếu không, anh cũng sẽ không trơ mắt nhìn người đàn ông này bắt nạt cô như vậy.
Thu mắt lại, Nam Khuê hỏi: “Nhận lỗi bằng cách nào?”
Phương Kiều mỉm cười, sau đó búng tay: “Bưng lên.”
Chẳng mấy chốc, một ly rượu trắng đã được đặt trước mặt Nam Khuê.
Nam Khuê cảm thấy tim đập thình thịch, cô biết bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc uống rượu, mặc dù có chút sợ hãi nhưng cô vẫn duỗi tay cầm ly rượu lên.
Cô vừa nâng ly rượu lên, chuẩn bị uống thì Phương Kiều ngăn cô lại: “Chờ đã.”
Nam Khuê nhìn anh ta đầy nghi ngờ.
“Đương nhiên, đây không phải là cách duy nhất.” Đột nhiên Phương Kiều nói.
“Còn có cách gì khác nữa sao?”
“Tôi vừa mới nói, cô đã làm phiền đến khách quý của tôi, nếu cô tình nguyện hôn anh ấy một cái, hoặc làm cách gì khác để anh ấy tha thứ, tôi có thể sẽ…” Tha lỗi cho cô.
Phương Kiều còn chưa nói xong, Nam Khuê đã trực tiếp từ chối: “Không cần. Tôi chọn uống rượu.”
Dứt lời, cô không chút suy nghĩ mà trực tiếp ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Lục Kiến Thành giật giật người, anh muốn đứng dậy ngăn cản cũng đã muộn.
Anh không ngờ cô tình nguyện uống một ly rượu trắng lớn chứ không chịu hôn anh một cái.
Ngẫm lại cũng đủ châm chọc.
“Khuê Khuê, bây giờ em ghét anh đến vậy sao?” Nghĩ đến khả năng này, Lục kiến Thành cảm thấy trong ngực tràn đầy bi thương.
Từ khi nào mà quan hệ giữa anh và cô đã đến mức này?
Sau khi uống xong, Nam Khuê cảm thấy cổ họng mình vừa đau vừa nóng.
Dạ dày cô cũng nóng bừng, khó chịu như bị lửa đốt.
Đầu cũng đau kinh khủng.
Phương Kiều biết mình đã gây họa, lo lắng nhìn về phía Lục Kiến Thành, xem anh bước tiếp theo nên diễn như thế nào.
Lúc này, Nam Khuê hung hăng buông cái ly xuống, ngước mắt nhìn Phương Kiều: “Rượu cũng uống xong rồi, tôi có thể đi rồi chứ?”
Trong toàn bộ quá trình, cô không nhìn Lục Kiến Thành lần nào nữa.
Người xa lạ thì người xa lạ, cô cần gì phải nhìn anh.
“Cô đi đi!” Phương Kiều bất đắc dĩ xua tay.
Như có được tự do, Nam Khuê đã lập tức ôm bụng chạy đi như muốn trốn thoát.
Nam Khuê vừa đi, trong phòng bỗng truyền đến một trận vang lớn.
Lục Kiến Thành đứng dậy, anh dùng một chân đá bỏ bàn trà trước mặt, tiếng vang lớn làm tất cả mọi người đều hoảng sợ, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ, đứng ngơ ngác, không ai dám nhúc nhích, cũng không ai dám thở mạnh.
“Tất cả đều cút hết cho tôi.”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong phòng đều khẽ thở phào, nhanh chóng rời đi.
Ngay sau đó, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại hai người Lục Kiến Thành và Phương Kiều.
Phương Kiều thở dài, anh có thể nhìn ra tâm trạng Lục Kiến Thành không tốt nên chủ động nói: “Anh Lục, theo em thấy, nếu anh muốn làm hòa với chị dâu thì cứ nhận sai thôi, sau đó mua trang sức tặng chị ấy, cô gái nào mà không yêu thích trang sức chứ. Nếu mà không có tác dụng nữa thì đưa lên giường, đảm bảo xong chuyện chị ấy sẽ tha thứ cho anh.”
“Anh phải nhớ là trái tim phụ nữ đều rất yếu mềm, không phải chỉ là cãi nhau thôi sao, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.”