“Hơn nữa bé cưng còn ở trong bụng, anh đè lên bé cưng thì sao?”
Lục Kiến Thành uất ức nói: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bây giờ bé đang còn rất nhỏ, còn không bằng quả nho, xoa cũng không chạm vào bé đươc.”
Nam Khuê bị anh chọc cười lần thứ hai: “Ngay cả chuyện này anh cũng hỏi rồi?”
“Anh đã tải một ứng dụng dành cho bà bầu, nếu bé con có vấn đề gì, anh sẽ biết ngay lập tức.”
Nam Khuê nghe xong thì sợ đến ngây người.
Cô không ngờ rằng anh lại cẩn thận như vậy.
Lúc này Lục Kiến Thành cúi đầu xuống ghé vào bụng cô, vừa xoa vừa nhỏ giọng nói: “Hai đứa ở bên trong nghe cho rõ, bây giờ mẹ đang rất khó chịu, vì các con mà ăn không được ngủ cũng không ngon, các con nhất định phải ngoan một chút.”
“Nếu đứa nào không nghe lời cha, sau khi ra ngoài cha sẽ đánh đòn đó.”
Nam Khuê nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của anh, trong lòng có cảm giác cảm động không nói thành lời.
Nhất là khi nghe thấy anh tự xưng là “cha”, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Có nghe được lời cha nói không? Nghe được thì sau này ở trong bụng mẹ ngoan ngoãn một chút, hai đứa con nhớ đấy, cha sẽ xem ai ngoan hơn!”
Đợi đã, hai đứa?
Cuối cùng Nam Khuê cũng nghe được điểm mấu chốt.
Chẳng lẽ, anh…?
Anh đã biết rồi.
“Kiến Thành, anh? Anh biết hết rồi?” Nam Khuê kinh ngạc nhìn anh.
“Đã biết gì cơ?”
Anh cố ý làm như không biết.
“Đã biết em mang thai đôi?”
Thấy cô tự mình nói ra, lúc này anh mới gật đầu: “Ừ, nếu không phải bác sĩ nói cho anh biết thì em còn định lừa anh tới khi nào? Hay em căn bản không muốn nói cho anh biết?”
“Không phải.” Nam Khuê lắc đầu.
Sau đó giải thích: “Hôm qua em đã muốn nói cho anh, nhưng khi thấy anh, em lại không biết nên nói như thế nào.”
“Vì sao lại không biết nói như thế nào?”
“Em sợ anh không mong đợi sự chào đời của hai bé, hơn nữa em cũng không muốn cho hai bé biết bản thân hai đứa không được cha chúng nó chào đón.”
Nam Khuê nói xong, trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng.
Không khí cũng trở nên ngột ngạt.
“Ai nói anh không mong chờ?” Lục Kiến Thành đột nhiên nói.
Nam Khuê ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh: “Anh không lừa em đấy chứ? Anh vui thật sao?”
“Nếu có hai bé trai, anh sẽ dạy chúng nó cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ, bồi dưỡng hai đứa thành những chàng trai ga lăng, sau này lớn rồi sẽ thừa kế công ty; nếu là hai bé gái, vậy thì tốt rồi, chắc chắn mắt to da trắng, lớn lên giống em, sẽ rất xinh đẹp, sau nay lớn lên cũng không lo không lập được gia đình.”
Nghe lời anh nói, Nam Khuê không nhịn được mà bật cười: “Anh nghĩ xa như vậy rồi sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Nhưng anh vẫn hi vọng tốt nhất là một nam một nữ, vậy là có cả hai rồi.”
Nam Khuê cũng cười gật đầu: “Em cũng hi vọng là thai long phượng.”
Hai người nói một lúc, bụng cô lại bắt đầu kêu vang.
Tuy ăn vài lần cũng như chưa ăn, nhưng nghĩ đến bé con, Nam Khuê vẫn kiên trì đi đến cạnh bàn.
“Nếu không muốn ăn thì đừng miễn cưỡng chính mình.”
Nhớ lại cảnh cô vừa ăn đã điên cuồng nôn ọe, Lục Kiến Thâm cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nam Khuê lắc đầu, kiên định nói: “Không được, vẫn phải ăn một chút, bác sĩ nói rồi, nôn như thế nào cũng phải ăn, nếu không em bé trong bụng sẽ không có chất dinh dưỡng.”
Thai đôi vốn cần lượng dinh dưỡng nhiều hơn, nếu ngay từ đầu đã không cung cấp đủ thì sau này sẽ càng khó.
“Vậy em muốn ăn gì nói cho anh biết, anh cho người làm rồi mang đến cho em.”
“Không cần, em uống chút cháo hoa là được rồi, những cái khác quá nồng, em cũng không ăn được.”
Cuối cùng Nam Khuê uống hai chén cháo hoa.
Vừa ăn xong, mới buông đũa xuống, cô lại chạy đi nôn ra.
Sau khi ra ngoài, Lục Kiến Thành đột nhiên mở hai tay ra trước mặt cô.
Lúc thấy đủ các loại mơ trong lòng bàn tay anh, Nam Khuê lập tức cảm thấy ấm áp.
“Sao anh lại biết chuyện này? Sao anh biết ăn thứ này sẽ làm dịu?”
“Anh hỏi bác sĩ, anh cũng lên mạng hỏi hội những bà mẹ, họ trả lời nên anh biết.” Anh trả lời.
“Ở siêu thị có rất nhiều loại, anh không biết em thích ăn loại nào nên mua mỗi loại một ít, em nếm thử trước đi, xem thích loại nào nhất.”
Anh cầm một viên bỏ vào miệng Nam Khuê.
Nam Khuê nhanh chóng cảm nhận được vừa chua vừa ngọt lan ra khắp khoang miệng.
Nhất là hương vị chua này, Nam Khuê cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Thế nào?” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê ăn xong, khẩn trương hỏi.
“Sao anh còn khẩn trương hơn cả em vậy?” Nam Khuê bật cười.
“Anh sợ chăm sóc em không tốt.”
Anh đột nhiên yên lặng rồi nhìn Nam Khuê, nghiêm túc nói: “Khuê Khuê, anh muốn thương lượng với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Qua một thời gian nữa, chúng ta ra nước ngoài và không quay về nữa… Có được không?”
“Ra nước ngoài?” Nam Khuê vô cùng bất ngờ: “Sao lại đột nhiên muốn ra nước ngoài? Cha mẹ đều ở trong nước, hơn nữa công ty của anh cũng ở trong nước, nói ra nước ngoài là ra nước ngoài được sao?”
“Chúng ta có thể đưa mẹ đi cùng, còn về phần công ty, ở nơi nào cũng không ảnh hưởng quá nhiều, chỉ cần quản lí được là được rồi. Đúng là sẽ tốn sức, nhưng không khó giải quyết.”
“Nhưng em sống ở trong nước vài chục năm rồi, đã thành thói quen, em không quá thích ra nước ngoài.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành ôm lấy cô, giọng nói đột nhiên thấp đi: “Khuê Khuê, em không biết anh sợ đến mức nào đâu.”
“Sợ cái gì?”
Anh không trả lời.
Thấy vẻ mặt này của anh, đột nhiên Nam Khuê đoán được.
Sau đó cô mở to mắt, không thể tin được mà nhìn anh.
Cô không nhịn được nữa mà bật cười chế giễu: “Lục Kiến Thành, nói đi nói lại đều là anh vẫn chưa tin tưởng em, anh vẫn cảm thấy đứa nhỏ này là của Quý Dạ Bạch, đúng không?”
“Anh sợ em quá yêu bé con, anh sợ sau khi đứa nhỏ chào đời, lỡ như đứa nhỏ cần cha thì em sẽ rời khỏi anh rồi kết hôn với Quý Dạ Bạch?”
“Lục Kiến Thành, anh thật sự khiến em quá thất vọng.”
Nói xong Nam Khuê xoay người.
Cô không muốn nói chuyện với Lục Kiến Thành nữa.
Trong lòng cũng cảm thấy bi thương đến mức thê thảm.
Bỗng nhiên cô cảm thấy những gì hai người vừa nói đều nực cười đến cùng cực.
“Khuê Khuê…” Tay Lục Kiến Thành đặt lên vai cô, anh gọi tên cô.
Nam Khuê tránh tay anh ra.
“Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
Lục Kiến Thành không động đậy, vẫn đứng yên tại chỗ.
Nam Khuê càng tức hơn, cô lập tức đi giày vào rồi đi ra ngoài: “Được, anh không đi thì em đi.”
Dứt lời, cô vào thang máy đi xuống.
Lục Kiến Thành vốn đang đi theo cô, nhưng người trong chuyến thang máy này thật sự quá nhiều.
Dáng người Nam Khuê nhỏ, cô dễ dàng chen vào trong, thân hình Lục Kiến Thành cao lớn nên không thể vào được.
Vậy nên hai người đi hai thang máy khác nhau.
Nam Khuê vừa đến cửa bệnh viện đã có hai người đột nhiên đi đến nắm lấy tay trái và tay phải cô: “Bác sĩ Nam, phu nhân nhà chúng tôi tìm cô có chút việc, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”