Đúng, đó là giọng nói của anh.
Anh quay lại sao?
Vội vàng xoay người, trong khoảnh khác nhìn thấy anh, Nam Khuê trong nháy mắt nín khóc mỉm cười.
“Không phải anh bỏ em sao? Sao anh lại quay lại?”
Thấy trên mặt cô còn vương giọt nước mắt, Cố Mạc Hàn đưa khăn giấy trong tay cho cô: “Lau nước mắt trước đi.”
“Cảm ơn!”
Lau nước mắt xong, Nam Khuê nhìn về phía anh: “Anh không đành lòng nên mới quay lại sao?”
Cố Mạc Hàn một tay đút túi, anh không trả lời cô, mà hỏi: “Nhà ở đâu? Để tôi đưa cô về.”
“Thật… Thật sao?”
Nam Khuê gần như không thể tin được.
“Nể mặt cô là một phụ nữ mang thai bụng to, chồng lại không có, coi như tôi đang làm chuyện tốt đi.”
Những lời này, Nam Khuê cũng không quan tâm.
Chỉ cần anh nguyện ý đưa cô về nhà đã là tốt lắm rồi.
“Nhưng mà, chân em rất đau, hình như không đi được.”
“Hai chân đều bị trẹo à?” Anh hỏi.
“Không biết, đau quá, em không dám nhúc nhích.”
Cố Mạc Hàn đến gần một chút, an ủi nói: “Nhịn một chút, thử cử động một chút để tôi xem.”
Thấy anh ôn nhu như vậy, Nam Khuê chợt thấy yên lòng.
Cắn môi, cô gật đầu: “Được rồi.”
Nhưng mà, vừa giật giật chân trái, cô lập tức cau mày, thống khổ kêu lên: “Không được, trái… Chân trái chắc chắn bị trẹo rồi, đau quá.””
“Thử động chân phải.”
Nam Khuê liếm liếm môi, vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh: “Em… Em không dám.”
Cố Mạc Hàn trầm mặc.
“Thật sự rất đau, nếu không anh xoa bóp giúp em đi, trước kia anh toàn kiểm tra vết thương của em như vậy.”
Lời nói trong miệng Nam Khuê không tự chủ được nói ra.
“Trước kia?” Đôi mắt đen nhánh của Cố Mạc Hàn nhìn về phía cô.
Ánh mắt của anh, sâu hun hút, khiến cho người nhìn hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Nhanh chóng dời ánh mắt, Nam Khuê ngồi thẳng lưng nói.
“Đúng vậy, em đã nói rồi, em là vợ anh, trước kia chúng mình rất thương yêu nhau, anh vô cùng thương em, nếu em bị thương ở đâu, anh sẽ rất lo lắng.”
Cố Mạc Hàn: “…”
Sững sờ nhìn cô trong chốc lát.
Anh cúi đầu, sau đó lẩm bẩm một vài từ: “Có vẻ như mắc bệnh không nhẹ.”
Nam Khuê: “…”
Nhìn nửa mặt hoàn của anh, cô thật sự rất muốn nói: “Đồ ngốc Lục Kiến Thành, đồ ngốc, người bị bệnh là anh, người mất trí nhớ là anh, người đã quên chuyện tình cảm này cũng là anh.”
Nhưng cuối cùng, cô lại không nói gì cả.
Cô biết, ép quá chặt, chỉ có thể phản tác dụng.
“Vậy anh vẫn còn muốn giúp em kiểm tra sao?”
“Ừ.”
Nhẹ nhàng buông ra một âm tiết, Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống, đặt tay lên mắt cá chân Nam Khuê.
Nhìn kỹ một lượt, xác nhận không có dấu vết bị trẹo và sưng đỏ, anh mở miệng nói: “Động một chút.”
“Được.”
Lúc này đây, Nam Khuê lập tức vui mừng cười cười: “Tốt quá, chân này thế mà lại không đau.”
“Ừm, vậy chứng tỏ chân phải không có bị trẹo, chỉ có chân trái bị trẹo thôi.”
Sau khi kết luận, Cố Mạc Hàn đứng dậy.
Sau đó, đi đến bên cô, cả người to cao vòng lấy eo cô: “Cô có thể bám vào tôi, đặt sức nặng của chân trái lên người tôi rồi sau đó đi bộ bằng chân phải.”
Nam Khuê suy nghĩ một chút, cô hơi do dự.
Nếu là trước kia như vậy, anh sẽ ôm cô lên.
Nhưng bây giờ, cô biết chắc chắn không có khả năng này.
Ngay lúc Nam Khuê do dự, Cố Mạc Hàn lên tiếng: “Nếu cô không muốn tôi giúp như vậy thì tôi giúp cô gọi bác sĩ…”
“Em muốn.”
Nam Khuê lập tức cướp lời anh.
Dứt lời, cô đã nhanh chóng giữ chặt cánh tay Cố Mạc Hàn.
Đặt trọng lượng nửa người trái dựa vào người anh, Nam Khuê dùng chân phải từng chút từng chút di chuyển về phía trước.
Cô đi rất chậm.
Cố Mạc Hàn cũng bướcc đi rất chậm, không chỉ không thúc giục cô, ngược lại vẫn phối hợp với cô.
Điểm này làm cho Nam Khuê cảm thấy ấm áp trong lòng.
Thế nhưng, thật sự là đi quá chậm.
Nam Khuê nhìn khoảng cách xa trước mắt, không khỏi nhụt chí: “Nếu không anh vẫn nên rời đi đi, còn rất xa, em đi cũng thấy rất mệt mỏi, hơn nữa lại đau, em không muốn động đậy.”
Cố Mạc Hàn nhìn về phía cô.
Im lặng một lúc, anh thở dài: “Cũng không biết gia đình cô nghĩ gì, để cho một phụ nữ mang thai bụng lớn một mình đến hòn đảo.”
“Em nói rồi, em tới tìm chồng em.”
Cố Mạc Hàn: “…”
“Bỏ đi, không thảo luận những thứ này nữa, phía trước có một cái ghế tựa trên bãi biển, em kiên trì một chút đi đến đó tiếp được không?”
Nam Khuê gật đầu: “Được, để em thử.”
Đi thêm vài phút nữa, hai người cuối cùng cũng đến ghế tựa trên bãi biển.
“Em ngồi đây nghỉ ngơi một chút.”
Dứt lời, anh lập tức xoay người chạy đi.
Nhìn bóng lưng anh, trong lòng Nam Khuê vô cùng tủi thân, lập tức hô to: “Anh mặc kệ em sao?”
“…”
Không có đáp lại, trả lời cô chỉ có tiếng sóng biển cuồn cuộn.
Hơn 10 phút sau, đột nhiên, Nam Khuê nghe thấy một âm thanh ầm ầm.
Quay đầu lại, cô thấy một chiếc xe máy đang đi qua đây với tốc độ nhanh chóng.
Mặc dù chiếc xe máy vẫn cách xa cô một chút, người ngồi trên đó vẫn còn đội mũ bảo hiểm, vốn không nhìn rõ nhưng cô có một cảm giác người đàn ông đó là Kiến Thành.
Anh không đi.
Anh không bỏ cô lại.
Anh đã đến đón cô.
Hai phút sau, khi chiếc xe máy đến gần cô hơn, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
Nam Khuê lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cố Mạc Hàn tháo mũ bảo hiểm xuống, dùng tay sửa lại mái tóc rối tung: “Xe gắn máy, tốc độ đi có chút nhanh, không có xe an toàn, dám ngồi không?”
“Có chứ.”
Nam Khuê gần như là không suy nghĩ, trả lời ngay lập tức.
Làm sao lại không dám chứ?
Người chở cô là anh mà.
Đừng nói là xe gắn máy, cho dù là xe đạp, cô cũng nguyện ý.
Bởi vì chỉ cần có anh là sẽ yên tâm, sẽ an toàn, sẽ hạnh phúc.
Miễn là anh ở đây, cô không sợ bất cứ điều gì.
Cố Mạc Hàn đưa mũ bảo hiểm cho cô: “Được rồi, đội vào.”
“Em đội rồi, còn anh thì sao?”
“Cô là phụ nữ mang thai, bảo vệ cô là quan trọng nhất.”
“Được.” . Truyện Xuyên Nhanh
Nam Khuê gật đầu, cẩn thận đội lên.
Kết quả vừa mới đội vào, anh nhìn cô một cái, âm trầm mở miệng: “Đội ngược rồi!”
“A!”
Nói thật, cô còn chưa bao giờ đội mũ bảo hiểm xe máy, đây là lần đầu tiên.
Xoay ngược lại, Nam Khuê đội vào.
“Lần này thì sao? Anh nhìn xem.”
“Ừ, mặt chính rồi, nhưng mà cô không cài dây đeo bên trên.
“Thế hả? Để em xem.”
Nam Khuê cẩn thận nhìn kỹ lại, sờ lên, lúc này mới phát hiện trên mũ bảo hiểm đúng là có một cái dây đeo.
Nhưng mà không biết vì sao, cô không kéo được, cứ cảm thấy thiếu một đoạn.
Kết quả là, thử trái thử phải.
Thử vài lần thế nào cũng không cài được.
Cuối cùng, cô dứt khoát buông tay ra, tỏ vẻ buông bỏ: “Em không cài được lên.”
Mạc Hàn thấy cô không để ý một nửa sợi dây bị ẩn bên trong, không nhịn được nở nụ cười.”
Sau đó mở miệng: “Thật là ngu ngốc.”
Dứt lời, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Lời này, trước kia anh luôn thích nói với cô, ngoài mặt thì chê cô ngốc, nhưng lúc nói ra lại tràn ngập tình yêu.
“Dù sao em cũng không buộc được, cũng có thể là tại đầu em to quá, nếu không anh giúp em buộc đi.” Đột nhiên, Nam Khuê mở miệng.