“Không, mẹ, vừa rồi con nghe vô cùng rõ ràng.”
“Mẹ nói bữa ăn đó ăn cùng với cha, còn có cả chú Chu nữa, còn nói lúc đó mẹ đang mang thai con.”
“Còn Phượng Kiều thì sao? Chuyện của em ấy là như thế nào?”
Nghe đến đây, Mộc Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dưới tấm ga trải giường, bà lặng lẽ buông lỏng tay.
“Tiễn Nam, con đúng là người thận trọng cùng tỉ mỉ. Những lời này đến bản thân mẹ cũng đã quên mất, có lẽ vừa rồi do nhất thời hoảng loạn nên lỡ miệng mà thôi.”
Chu Tiễn Nam lại không cảm thấy như vậy, anh nói: “Mẹ, tính cách của mẹ con là người hiểu rõ nhất. Chuyện quan trọng như vậy mẹ sẽ không có khả năng nhớ nhầm hay nói sai, vì vậy chỉ có một khả năng duy nhất chính là tất cả những gì mẹ nói đều là sự thật.”
“Mẹ, nói cho con biết rốt cuộc thân thế của Phượng Kiều là gì?”
Mắt thấy không thể giấu được nữa, Mộc Uyển chỉ có thể thở dài một hơi.
“Quên đi, nếu con đã biết rồi vậy thì mẹ cũng sẽ không giấu diếm con nữa.”
“Phượng Kiều quả thực không phải là con của cha con và mẹ. Năm đó có trận tuyết lớn, Phượng Kiều bị người ta đặt ở dưới gốc cây bên ngoài nhà của chúng ta.”
“Lúc đó là nửa đêm, tuyết rơi vô cùng dày đặc, bên ngoài lại vô cùng yên tĩnh, tiếng khóc của đứa trẻ ở bên ngoài vô cùng rõ ràng, mẹ vẫn luôn cảm thấy một đứa nhỏ không rõ lai lịch thì không nên tùy tiện nhận nuôi.”
“Nhưng chị gái của con lại là một người lương thiện, nửa đêm rồi vẫn một mực bắt mẹ phải mặc áo khoác rồi nắm tay mẹ đi ra ngoài, từ trong đống tuyết ôm Phượng Kiều ra ngoài.”
Sau khi Mộc Uyển giải thích xong, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Trong suốt những năm qua, bí mật này vẫn luôn được giấu kín, chỉ trừ bà cùng Cẩm nhi là biết chuyện mà thôi.
Để bảo vệ thân thế của Phượng Kiều, ngay cả những người hầu trong gia đình cũng bị khiển trách.
“Khi đó em ấy bao nhiêu tuổi vậy?” Chu Tiễn Nam hỏi.
“Mới khoảng một tháng tuổi, vô cùng nhỏ bé gầy yếu lại mảnh mai, chúng ta phải hao phí rất nhiều công sức mới có thể nuôi con bé lớn lên được một chút.”
Chu Tiện Nam nghi hoặc nói: “Mẹ, tại sao lúc đó con không có ấn tượng gì hết vậy!”
“Thứ nhất là do con còn nhỏ tuổi, con làm sao có thể nhớ được những chuyện trước ba tuổi chứ? Hơn nữa lúc đó ông bà ngoại vô cùng yêu thương con, một năm có một nửa thời gian là được bọn họ đón đi ở chỗ của bọn họ.”
“Sau khi con trở về, chúng ta đã nhận nuôi Phượng Kiều rồi!”
“Suốt khoảng thời gian qua, mẹ và chị của con đều coi con bé giống như người nhà họ Chu mà chăm sóc yêu thương. Bây giờ con cũng đã biết chuyện, mẹ mong con đừng vì thế mà ghét bỏ con bé.”
Chu Tiễn Nam đi qua, ngồi ở bên cạnh Mộc Uyển nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Cho dù xảy ra chuyện gì thì Phượng Kiều vẫn là em gái của con.”
“Con làm anh trai thì cả đời này sẽ luôn yêu thương và bảo vệ em ấy.”
Mộc Uyển cuối cùng mới trở nên vui mừng: “Vậy là tốt rồi, mẹ đã có thể yên tâm rồi.”
“Còn một vấn đề nữa, chuyện này con nhất định phải giữ kín, ngàn vạn lần không được nhắc tới trước mặt của Phượng Kiều. Tâm tư của đứa nhỏ này vô cùng mẫn cảm, mẹ sợ rằng sau khi biết chuyện con bé sẽ trở nên xa cách với chúng ta.”
Chu Tiễn Nam gật đầu nói: “Chuyện này là đương nhiên, con biết mình phải làm thế nào.”
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi thật tốt, con ở ngay dưới nhà, nếu mẹ có chuyện gì thì gọi cho con nhé.”
“Được.”
Chờ anh rời khỏi, khi nghe được tiếng đóng cửa Mộc Uyển liền nhắm hai mắt lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ mong rằng những chuyện trong quá khứ, sau ngày hôm nay sẽ thật sự qua đi.
“Chấn Nguyên, yên tâm đi, mấy năm qua tôi vẫn luôn nhớ kỹ những lời mà ông nói.”
“Con trai hiện giờ rất tuyệt vời, vô cùng ưu tú, ông cũng có thể yên tâm rồi.”
Chuyện của cha Nam Khuê cũng coi như đã kết thúc.
Tuy rằng trong lòng vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.
Nhưng cô cũng biết, cuộc sống vẫn sẽ phải tiếp diễn, con người vẫn phải tiến về phía trước.
Vào buổi tối, Lục Kiến Thành nói về việc muốn đưa cô đi dự tiệc trong hai ngày để thư giãn.
Có thể là do trước đây bản thân cô mang song thai cho nên lần này mang thai đơn những tháng cuối cô cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Bụng của cô cũng không phải quá lớn, mặc dù hơi bất tiện khi làm một ít động tác đứng lên ngồi xuống nhưng vẫn coi như là linh hoạt.
Chỉ là những sinh hoạt ở giai đoạn cuối thai kỳ có hơi nhàm chán, ngày nào cũng không thể đi đâu, chỉ có thể ở nhà.
Một hai ngày cũng không sao, từ khi trở về ngoại trừ ngẫu nhiên ra ngoài vài lần thì cô đã ở nhà được hơn một tháng rồi.
Trong thời gian này, mấy bộ phim truyền hình muốn xem cô đều đã xem hết rồi.
Tạp chí thời trang cô cũng đọc khá nhiều.
Ngay cả sau khi mua sắm trực tuyến, vì không thể di chuyển cho nên cô đã dùng chuyển phát nhanh.
Vì vậy, ngay khi Lục Kiến Thành nhận được thư mời từ bữa tiệc từ thiện, anh đã nghĩ ngay đến việc sẽ đưa cô đi thư giãn.
Nam Khuê cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, ngay lập tức ôm lấy Lục Kiến Thành mà hôn một cái.
“Ông xã, cảm ơn anh nhiều lắm, anh thật sự là người tốt mà.”
Lục Kiến Thành đối với hành động này của cô đương nhiên là vô cùng hưởng thụ. . ????rải nghiệm đọc ????ru????ện số 1 ????ại ( ????????ÙM????????????YỆ N.????n )
“Ông xã, không phải trước đó anh luôn nói bên ngoài nguy hiểm, không chịu cho em đi ra ngoài hay sao? Bữa tiệc từ thiện chắc chắn sẽ có rất nhiều người, anh không lo lắng sao?”
Lục Kiến Thành giải thích: “Đương nhiên là không giống nhau, đây là bữa tiệc từ thiện cấp cao, trước bữa tiệc còn có một buổi đấu giá, cũng chỉ mời có mấy chục người mà thôi, không gian ở bên trong rất rộng rãi, an ninh lại vô cùng tốt.”
“Ngoại trừ mấy điểm này thì đồ ăn ở bên trong cũng vô cùng đẹp mắt và ngon miệng, anh biết em chắc chắn sẽ muốn ăn.”
Nam Khuê càng nghe càng cảm thấy mong đợi.
“Ông xã, chuyện gì anh cũng nghĩ đến em đầu tiên thật đúng là tri kỷ của em mà.”
“Hành động lần này của anh, em nhất định phải khen ngợi.”
Bản thân đột nhiên được khen ngợi, Lục Kiến Thành đột nhiên thấy trước mắt giống như đang có cảnh xuân tươi đẹp, sáng như ánh mặt trời.
Đưa tay ra, anh vừa định kéo Nam Khuê ngồi vào lòng mình.
Nhưng người nào đó đã chạy vội đến bên tủ quần áo để tìm kiếm quần áo.
“Ông xã, dù sao em cũng đang mang thai thời kỳ cuối, bụng cũng đã rõ như vậy rồi, anh cảm thấy em nên mặc quần áo như thế nào mới đẹp đây?”
Nam Khuê nhìn tủ quần áo của mình, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Quần áo trong tủ đã bị cô nhìn từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái rồi.
Nhưng cô vẫn chưa chọn được một bộ lễ phục ưng ý để đi dự tiệc.
Lục Kiến Thành thở dài một hơi rồi đi tới bên cạnh cô.
Anh trực tiếp đặt tay vòng qua eo cô, thanh âm gợi cảm vang lên bên tai của cô: “Chẳng trách người ta thường nói rằng trong tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn thiếu một bộ đồ.”
“Anh còn tưởng bà xã của anh có không ít trang phục, thực chất cũng giống với bà xã của người khác.”
Nam Khuê lập tức quay lại và nhìn anh đầy nghiêm túc: “Bà xã của người khác sao? Còn có bà xã của ai nữa chứ?”
“Lần trước anh đi ăn liên hoan với mấy người bạn, nghe thấy bọn họ nói chuyện, lúc đó anh còn nghĩ bà xã của anh không giống người thường, rất đặc biệt.”
Nam Khuê mỉm cười và véo vào mặt anh: “Được rồi, hôm nay vừa đúng lúc để cho anh học một khóa học, để cho anh nhận biết được hiện thực. Dù là loại phụ nữ nào đi chăng nữa, trong tủ quần áo vĩnh viễn đều thiếu mất một bộ quần áo, em cũng không ngoại lệ.”
“Không có cách nào khác, ai nói tất cả phụ nữ trên đời đều yêu cái đẹp đâu!”
“Ai da, anh vẫn chưa nói với em mặc bộ nào mới đẹp đây!”
Hơi thở của Lục Kiến Thành nhẹ nhàng phả vào cổ của cô, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần em hôn ông xã của mình một cái thì người làm ông xã này sẽ nói cho em biết.”
“Keo kiệt.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Nam Khuê vẫn lại gần hôn anh một cái.
Sắc mặt của Lục Kiến Thành đột nhiên biến đổi, một tay ôm lấy gáy cô, nhanh chóng hôn sâu.
Mãi cho đến khi Nam Khuê đã sắp không thở nổi, anh mới thỏa mãn buông cô ra.
Hơi thở nóng bỏng lại phun vào tai cô: “Không phải nói thiếu một bộ quần áo hay sao? Ông xã của em đã chuẩn bị thật ổn thỏa cho em rồi, em không cần phải lo lắng bất cứ cái gì cả, chỉ cần ngày hôm đó đến dự tiệc là được rồi!”