Rõ ràng chỉ không gặp một ngày mà thôi, không hiểu sao cô lại có cảm giác như đã chưa gặp anh cả một thế kỉ vậy.
Quá ngoài ý muốn, cho nên cô đột nhiên không nhớ đến chuyện rút tay ra khỏi tay Chu Tiễn Nam.
Mãi cho đến khi Lục Kiến Thành lại gần kéo tay cô từ tay Chu Tiễn Nam ra đặt vào tay mình, đồng thời bá đạo ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô vào ngực, lúc này Nam Khuê mới tìm lại được suy nghĩ của mình.
“Sao anh lại ở đây?” Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không biết bây giờ cảm xúc của mình là gì.
Lúc cô cần anh nhất, anh không đến.
Mà trong lúc dễ hiểu lầm nhất thì anh lại đến.
Thời gian đến cũng thật đúng.
Nam Khuê lấy tay mình ra, đồng thời yên lặng đẩy Lục Kiến Thành ra.
Hành động này khiến Lục Kiến Thành vô cùng không vui.
Khuôn mặt anh trầm xuống, sắc mặt đen đến mức có thể nhỏ ra cả mực.
Nam Khuê kéo dài khoảng cách với anh, thậm chí còn làm hành động phân rõ giới hạn với anh khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhất là khi nhìn thấy áo khoác trên người Nam Khuê, Lục Kiến Thành đưa tay giật mạnh xuống.
Động tác đó còn có chút mạnh bạo, hoàn toàn không có chút dịu dàng nào của ngày xưa.
Sau đó anh trực tiếp đưa áo cho Chu Tiễn Nam: “Cảm ơn, nhưng vợ tôi không cần mặc áo của người đàn ông khác.”
Lục Kiến Thành nói xong cởi áo mình ra mặc cho Nam Khuê, tư thế như muốn bao chặt cô từ trên xuống dưới.
“Anh Chu, thật xin lỗi, tính anh ấy không tốt, tính cách vô cùng tệ.”
Nam Khuê lập tức đi lên trước nhìn Chu Tiễn Nam.
Suy nghĩ một lúc lâu cô mới nghĩ được một lời giải thích như vậy.
“Có thể hiểu được.”
Chu Tiễn Nam vẫn đứng nghiêm, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không ra chút cảm xúc dao động nào.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh, hôm nào có thời gian tôi mời anh ăn…”
Nam Khuê còn chưa nói xong, cuối cùng Lục Kiến Thành đã không chịu nổi nữa.
Đột nhiên cơ thể cô chợt nhẹ đi, một giây sau cả người đã bị Lục Kiến Thành ôm vào ngực, sau đó càng đi càng nhanh, càng đi càng xa.
“Lục Kiến Thành, anh làm gì vậy?” Mãi đến khi cách xa Chu Tiễn Nam rồi Nam Khuê mới tức giận nói.
“Em nói xem anh muốn làm gì?”
Lần đầu tiên Lục Kiến Thành cảm thấy mình tức giận đến mất lí trí, gần như không thể khống chế nổi mình.
Vừa rồi nếu như không phải anh liều mạng khống chế mình thì anh đã trực tiếp hôn cô ở đó.
Muốn hôn cô để nhắc nhở cô rằng, rốt cuộc cô là của ai.
Mở cửa xe, Lục Kiến Thành đặt Nam Khuê vào ghế phụ, Nam Khuê được tự do, vừa xoay người định lên tiếng.
Đột nhiên miệng cô bị anh mạnh mẽ hôn lên.
Lục Kiến Thành cúi người, một tay giữ chặt gáy cô, một tay khác giữ chặt cằm cô, bá đạo hôn xuống, một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống.
Nam Khuê gần như bị động thừa nhận, cô đưa tay kháng nghị.
Nhưng Lục Kiến Thành hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kháng, một tay anh thoải mái nắm lấy tay nhỏ không ngừng vung vẩy của cô nắm chặt.
Không còn tay, Nam Khuê chỉ có thể dùng chân.
Nhưng cô vừa suy nghĩ, còn chưa bắt đầu dùng sức thì Lục Kiến Thành đã khống chế hai chân cô.
Anh duỗi một chân ra, trực tiếp chặn chân cô giữa chân mình và buồng xe.
Không gian trong xe vốn nhỏ, sức của Lục Kiến Thành lại lớn, gần như là đè ép, hai tay hai chân Nam Khuê cứ như vậy bị trói buộc, hoàn toàn không có chỗ phản kháng.
“Lục Kiến Thành, anh khốn…” Kiếp.
Lúc thở dốc, Nam Khuê bực tức nói.
Nhưng lại tạo cơ hội cho anh công thành đoạt đất.
Một giây sau nụ hôn của anh càng thêm mãnh liệt.
Kết hôn hai năm, đây là lần đầu tiên anh hôn cô kịch liệt như vậy, Nam Khuê thật sự bị dọa sợ.
Cô vốn vừa bị những fan hâm mộ trong trung tâm thương mại dọa, hiện tại lại bị Lục Kiến Thành dọa.
Cô vô cùng oan ức, rõ ràng người giận là cô, người bị thương cũng là cô.
Kết quả Lục Kiến Thành căn bản không hỏi thăm cô thế nào, cũng không quan tâm cô có bị thương hay không mà chỉ biết chiếm đoạt cô.
Sao cô có thể không biết suy nghĩ của anh chứ?
Anh hôn cô, không sai.
Nhưng Nam Khuê tuyệt đối sẽ không tin Lục Kiến Thành vì ghen tuông hay ghen tị mà hôn cô.
Nói dễ nghe một chút thì là muốn công khai chủ quyền, nói khó nghe một chút, do lòng chiếm hữu của đàn ông nổi lên mà thôi.
Chẳng qua anh cảm thấy cô là vợ ủa anh nên tuyệt đối không cho phép cô thân mật với người đàn ông nào khác ngoài anh, vậy nên anh mới tức giận, mới không kịp chờ mà muốn chứng minh quyền lợi của mình.
Nụ hôn này hoàn toàn không giống với nụ hôn mà cô muốn.
Nước mắt cô từ khóe mắt chảy ra.
Càng lúc càng nhiều.
Lúc phát hiện được cái gì đó lạnh lạnh và ướt ướt, Lục Kiến Thành đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh thả lỏng Nam Khuê, một tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Anh không nói gì, môi mỏng mím chặt, không khí xung quanh thấp đến mức đáng sợ.
Nam Khuê cúi đầu, chợt phát hiện dáng vẻ nổi giận của anh vô cùng dọa người, cô có chút sợ hãi.
Giữa hai người bỗng nhiên vô cùng yên tĩnh.
Lục Kiến Thành yên lặng lau nước mắt giúp cô, một câu cũng không nói, lòng bàn tay anh có chút thô ráp, có thể do động tác hơi vội vàng, làn da của Nam Khuê lại mịn màng mềm mại nên cảm thấy hơi đau.
Nhưng Nam Khuê cắn môi không nói gì.
Không khí trong xe càng yên tĩnh hơn.
Lúc Lục Kiến Thành lau xong nước mắt cho cô, ngón tay anh bỗng nhiên chuyển xuống vuốt nhẹ môi cô.
Ban nãy anh đúng là có chút nóng nảy, hôn có hơi mạnh.
Bây giờ nhìn kỹ lại, môi của cô hình như hơi sưng.
Nghĩ vậy ngón tay Lục Kiến Thành trở nên dịu dàng hơn.
Anh không tiếp tục vuốt, cuối cùng chỉ đơn giản là để lên môi Nam Khuê.
Tay của anh rất ấm, dường như còn có chút mồ hôi.
Nam Khuê cảm thấy bầu không khí bây giờ có chút kỳ quái, cô hơi hé môi, vừa định nói: Lục Kiến Thành, anh có thể bỏ tay ra được không.
Đột nhiên anh lên tiếng trước.
Anh cúi đầu, không nhìn Nam Khuê, giọng nói vô cùng thấp: “Không muốn như vậy sao?”
Nam Khuê không biết anh đang nói gì, chỉ có thể im lặng.
Nhưng sự im lặng của cô trong mắt Lục Kiến Thành lại thành ngầm thừa nhận.
Điều này khiến anh càng nôn nóng hơn, trong lòng càng có cảm giác không tốt hơn.
Hôm nay anh đều không khống chế nổi mình, nhất là lúc thấy cô đứng cùng với người đàn ông kia, dáng vẻ lại còn thân mật như vậy, anh chỉ muốn lao lên đánh cho người đàn ông đó một trận.
“Không muốn anh hôn em vậy sao?”
Anh lại lên tiếng hỏi thêm lần nữa.
Giọng còn thấp hơn cả ban nãy.
Đôi mắt sâu thẳm lúc sáng lúc tối khiến người ta không thấy rõ, cũng không nhìn được rốt cuộc bây giờ trong lòng anh đang nghĩ gì.
Nam Khuê nắm tay, không biết nên trả lời thế nào.
Cô trả lời thế nào được chứ?
Nói muốn, rất muốn, vì anh là người cô yêu ròng rã mười năm, yêu khổ cực như vậy, để ý như vậy, cho nên mỗi ngày đều mong chờ?
Hay là nói, đúng, không muốn, một chút cũng không muốn.
Nam Khuê nhíu mày, cô cảm thấy vấn đề này quá khó.
Không nghe được đáp án, Lục Kiến Thành càng vội vàng hơn: “Nam Khuê, trả lời anh.”