Ngọn đèn trên đầu to lớn, sáng rực rỡ và chói mắt.
Tuy nhiên, cô không nhắm mắt.
Cô không những không nhắm mắt mà còn mở to mắt ra.
Có sợ không?
Đương nhiên cô sợ, rất sợ, toàn thân cô lạnh băng, run lẩy bẩy.
Nhưng càng như thế, cô càng muốn mình tỉnh táo, muốn cho mình nhớ kỹ nỗi đau này, nhớ thật rõ ràng.
Có rất nhiều người xuất hiện trong phòng phẫu thuật, bao gồm các giáo sư sản khoa, bác sĩ sản khoa, nhiều y tá và bác sĩ gây mê…
Máu dưới thân cô vẫn không ngừng chảy, bụng co rút lại vì đau.
“Giáo sư Vương, làm ơn hãy cứu đứa bé này, tôi không thể mất đi nó.”
Nam Khuê nhìn khuôn mặt hiền từ của giáo sư Vương, kích động cầu xin.
“Cô gái, đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức. Bây giờ nghe theo lời tôi nói, đừng suy nghĩ gì hết.”
“Được.”
Sau đó cô được tiêm thuốc tê, nhưng chỉ là thuốc tê cục bộ nên suốt quá trình, Nam Khuê vẫn rất tỉnh táo.
Mặc dù phần thân dưới của cô đã được tiêm thuốc tê nhưng mắt cô vẫn nhìn thấy một chậu máu loãng bị mang đi, cũng có thể thấy được các hộ sĩ đang cố gắng chạy tới chạy lui, trên mặt ai cũng đều căng thẳng.
Chẳng mấy chốc, không chỉ máu mà cả băng gạc và bông gòn dùng để cầm máu cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Cảnh tượng thật đáng sợ, nhưng cô không khóc.
Cô chỉ run rẩy, cố gắng hết sức an ủi bản thân: “Nam Khuê, mày phải mạnh mẽ lên, chỉ cần mày mạnh mẽ thì con mày mới không sao.”
“Con yêu, con cũng phải cố gắng hết sức. Mẹ tin mẹ con mình sẽ vượt qua được.”
Cô nắm chặt tay, điên cuồng động viên, khích lệ bản thân.
Bên trên đã được treo một túi máu..
Cô ngẩng đầu lên, thấy rõ máu từng chút từng chút chảy vào trong cơ thể mình, nhưng dù vậy vẫn không so là gì với lượng máu chảy ra dưới thân.
Mệt quá, mệt quá.
Cô buồn ngủ quá.
Sức lực của cơ thể cô đang dần dần bị rút cạn. Cô vẫn luôn liều mình chống đỡ, nhưng giờ phút này cô mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào.
“Con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con.”
Sau khi lẩm bẩm những lời này, những giọt nước mắt đau đớn chảy ra từ khóe mắt Nam Khuê.
Không thể chống đỡ được nữa, cô nhắm mắt lại và chìm vào bóng tối vô tận.
Cô không nhớ mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì toàn thân đã không còn chút sức lực nào.
Phòng bệnh rất lớn, bên trong có đầy đủ máy móc tân tiến, nhưng Nam Khuê lại thấy quá trống trải, không có chút hơi ấm con người nào.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngọn đèn thủy tinh.
Vì là ban đêm nên ngọn đèn thủy tinh đang phát ra ánh sáng trắng.
Nam Khuê nhìn nhìn, bỗng nhiên lẩm bẩm ra tiếng: “Ánh sáng này thật chói mắt! Nó chói như ánh sáng trong phòng cấp cứu.”
Rõ ràng đang nói chuyện, nhưng đôi mắt của cô không biết đang nhìn vào đâu, giống như không có linh hồn, mất hết tinh thần.
“Nếu em không thích, tôi sẽ tìm người đổi cái khác.”
Nghe thấy có giọng nói, Nam Khuê quay đầu lại.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng quen thuộc của Chu Tiễn Nam, khóe miệng cô khẽ nhếch, cố gắng nở nụ cười: “Không sao, tôi thuận miệng nói thôi.”
“Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, cũng cảm ơn anh đã cứu tôi, thật ngại quá, lần nào cũng là anh giúp tôi.”
Chu Tiễn Nam bước tới, giúp cô vén mái tóc rối bù ra sau tai, trầm giọng nói: “Vậy thì mau khỏe lại đi, tôi còn chờ em mời cà phê đấy. Cà phê lần trước rất ngon, tôi uống một lần mà vẫn nhớ đến bây giờ.”
Nghe vậy, đôi mắt không gợn sóng của Nam Khuê bỗng lóe lên một cái, nhưng ngay sau đó lại mất đi.
Khỏe lại sao?
Cô còn có thể khỏe lại sao?
Hy vọng của cô, sức mạnh của cô, phần quan trọng nhất của cuộc đời cô không còn nữa, sao cô có thể khỏe lên đây.
Mặc dù, cô không hỏi Chu Tiễn Nam rằng bác sĩ có cứu được đứa bé hay không.
Nhưng dường như mọi thứ đã được định sẵn, từ lúc tỉnh dậy, khi hai tay sờ lên bụng, cô đã cảm thấy đứa bé không còn nữa, cô đã không giữ được đứa bé.
Mặc dù cô cố gắng như vậy, tốn rất nhiều tinh lực nhưng tất cả đều vô dụng, đứa bé đã đi rồi.
Đứa bé không ở lại, đứa bé không cần cô nữa.
Cô muốn khóc, nhưng lại liều mình nhịn lại.
“Tiễn Nam, tôi muốn hỏi anh một câu.” Nam Khuê cuối cùng cũng lên tiếng.
Tuy rằng cô biết kết cục đã định, mặc dù cô biết mình không nên hy vọng xa hoa mà tự lừa dối bản thân, nhưng cô vẫn muốn cho mình một chút hy vọng nhỏ.
Dù chỉ là một chút thôi cô cũng muốn hỏi.
Chu Tiễn Nam nhìn Nam Khuê đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, muốn an ủi cô.
Tất nhiên anh biết Nam Khuê muốn hỏi gì, nhưng kết quả … không phải điều mà cô có thể chịu được.
Anh muốn nói: Nam Khuê, đừng nghĩ gì nữa, chúng ta hãy chăm sóc sức khỏe trước đi đã.
Anh muốn nói: Nam Khuê, em đừng buồn, sau này em sẽ lại có em bé thôi, bây giờ sức khỏe của em mới quan trọng nhất.
Thế nhưng lời đến khóe miệng, anh lại thấy cổ họng mình khô khốc, thậm chí không thể thốt ra được một từ nào.
Những lời này, chẳng lẽ cô còn không biết sao?
Đây có phải là điều cô muốn nghe không?
Không, chắc chắn là không.
“Được rồi, em hỏi đi.” Cuối cùng, Chu Tiễn Nam đáp, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe rất bình tĩnh và nhẹ nhàng.
“Đứa bé, thực sự không…”
Nói được nửa câu, Nam Khuê lại nghẹn ngào.
Cô luôn tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ lên, nhưng khi thực sự hỏi câu này, cô mới biết khó khăn thế nào.
“Đứa bé, thực sự không giữ được sao?”
Lần này, Nam Khuê dùng toàn lực để hỏi xong câu hỏi này, thanh âm run rẩy.
Hỏi xong, cô như muốn kiệt sức.
Nhưng dù vậy, cô vẫn ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn về phía Chu Tiễn Nam.
Chu Tiễn Nam hé môi, từng lời anh nói ra đều vô cùng nặng nề: “Thực xin lỗi, Nam Khuê, tôi không thể cho em đáp án mà em muốn.”
Nam Khuê nghe xong, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà ồ ạt chảy xuống.
“Tôi hiểu rồi.”
Cô nói xong vẫn cúi gằm mặt.
Rõ ràng đã sớm biết kết quả, nhưng giờ phút này, cô mới hoàn toàn hết hy vọng.
“Tôi muốn ở một mình, có được không?” Sau một hồi im lặng, Nam Khê nói.
Tuy rằng lo lắng cho trạng thái của cô, nhưng Chu Tiễn Nam biết cô cần nhất điều gì, vì vậy anh gật đầu: “Được rồi, tôi chỉ ở bên ngoài, có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Được, cảm ơn anh.”
Trong phòng bệnh, chờ Chu Tiễn Nam vừa đi khỏi, Nam Khuê cuối cùng cũng không nhịn được mà gào khóc lên.
Vì thương tâm mà khóc không ngừng được, toàn thân cô run rẩy, vừa khóc vừa thở hổn hển.
“Bé con, mẹ xin lỗi, mẹ đã không bảo vệ con tốt.”
“Con yêu, con đang trách mẹ có phải không? Con đang trách mẹ bất tài, không bảo vệ được con đúng không? Mẹ con cũng tự trách chính mình, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, tất cả đều do mẹ hại con.”
Được ở một mình nên Nam Khuê cũng không kiêng kỵ gì hết, bật khóc thật lâu.
Cuối cùng cô khóc đến ngất đi, may mà có Chu Tiễn Nam phát hiện ra sớm.
Tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rồi.
Ánh nắng chói chang chiếu vào phòng qua cửa sổ, Nam Khuê chưa mở hẳn mắt ra, cô chỉ thấy một bóng lưng mờ mờ.
Cô hé môi khẽ gọi: “Tiễn Nam.”
Lúc này, Lục Kiến Thành đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Nam Khuê.