Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao anh lại ở đây?”

Đối với sự xuất hiện của anh, Nam Khuê cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Dù sao hai hôm nay cô cũng không liên lạc với anh.

Hơn nữa cô cũng đã nói để hai người bình tĩnh lại là tốt nhất.

“Đồng nghiệp em gọi cho anh nói em ngất xỉu, chuyện quan trọng như vậy sao không nói với anh?”

Lục Kiến Thành vừa nói vừa ôm cô lên giường đắp kín chăn lại.

“Bác sĩ có nói là xảy ra chuyện gì không? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?” Trong giọng nói của anh là sự bối rối và lo lắng rõ ràng.

“Có lẽ do hai hôm nay hơi mệt, nghỉ ngơi chút là tốt rồi, không phải việc gì lớn đâu.”

Nói thế nhưng Lục Kiến Thành thấy sắc mặt cô tái nhợt, cả người cũng mệt mỏi thì vô cùng lo lắng.

“Hôm nay hơi muộn, em ngủ trước đi, ngày mai chúng ta về nhà.”


“Ừm.”

Nam Khuê hơi gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Vì để cho cô ngủ ngon hơn nên Lục Kiến Thành tắt đèn trong phòng đi.

Phòng bệnh lập tức chìm vào bóng tối.

Chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ.

Mặc dù mệt mỏi nhưng Nam Khuê nằm trên giường lại không cảm thấy buồn ngủ.

Thật ra, giây phút trông thấy anh, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.

Cô muốn nói tất cả những vui sướng, những vui vẻ của mình cho anh biết.

Càng không muốn đợi mà nói chuyện mang thai đôi cho anh biết.


Nhưng lúc muốn nói ra thì lại phát hiện mình thiếu dũng khí để nói.

Có lẽ anh cũng không quá mong chờ.

Nghĩ đến đây, Nam Khuê không còn suy nghĩ muốn nói cho anh biết.

Thôi, anh cũng không tin rằng đứa bé trong bụng cô là của anh.

Nếu nói cho anh biết, chắc gì anh đã vui vẻ chứ, có lẽ anh còn cảm thấy bực bội cũng nên.

Nghĩ qua nghĩ lại một lúc, vì quá mệt nên Nam Khuê không còn chống cự được nữa mà thiếp đi.

Nhìn khuôn mặt yên bình ngủ say của cô, nghe tiếng hít thở bình ổn của cô, lúc này Lục Kiến Thành mới đứng dậy.

Dưới ánh trăng, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.

Sau đó đi gặp bác sĩ.

Bác sĩ nghe thấy anh nói mình là vị hôn phu của Nam Khuê, lại thấy anh đẹp trai nho nhã thì lập tức cười không ngậm được miệng: “À, anh chính là vị hôn phu của bác sĩ Nam, bác sĩ Nam thật may mắn quá.”

“Đúng rồi, anh cũng rất may mắn đấy, hai người quá may mắn rồi, thai trong bụng bác sĩ Nam là thai đôi.”

“Thai đôi?” Lục Kiến Thành vô cùng bất ngờ.

“Đúng vậy, bây giờ thai đôi rất hiếm có, cho nên hai người quá may mắn rồi đó.”



“Vậy sức khỏe cô ấy thế nào? Nghe nói sinh đôi thường không thể làm quá sức, người cũng sẽ dễ khó chịu hơn.”

Bác sĩ suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Sẽ có tình huống như vậy, giai đoạn nôn nghén có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn, sau đó đến giai đoạn đứa bé phát triển, hai đứa nhỏ trong bụng mẹ nên chắc chắn hành động sẽ không tiện, bụng của người mẹ cũng sẽ phải chịu áp lực lớn hơn.”

“Nhưng tôi thấy bác sĩ Nam rất vui, cô ấy chắc chắn sẽ không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.”

“Được, vậy sau này nhờ cô giúp đỡ thêm.”

Xác định sức khỏe cô không có gì khó khăn, trong lòng Lục Kiến Thành yên tâm hơn nhiều.

Nhưng mà sinh đôi sao?

Anh vô cùng bất ngờ.

Đưa tay đặt lên trái tim, giờ phút này anh cũng không rõ mình đang có cảm giác gì.

Là vui vẻ?

Hay là ưu sầu?

Có lẽ đều không phải, mà thay vào đó là tâm trạng phức tạp.

Sinh đôi, nếu như là một bé trai và một bé gái, có thể là một đôi long phượng thai thì càng khiến người khác hưng phấn và kích động hơn.

Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen trên đầu mình, trong lòng là đủ loại cảm xúc.

Nếu…Nếu đây là con của cô và anh thì tốt biết bao.

Anh đã mong chờ đến mức nào chứ?

Nhưng lại là Quý Dạ Bạch.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng giờ phút này anh vô cùng ghen tị.

Ghen tị đến phát điên.

Người phụ nữ anh yêu nhất lại mang thai con của người khác, hơn nữa còn là thai đôi.

Đẩy cửa đi vào phòng, ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn khuôn mặt Nam Khuê.

Sau đó từ từ đi xuống, cuối cùng nhìn phần bụng đang được đắp chăn của cô.

Bây giờ bé con còn rất nhỏ cho nên bụng cô vẫn còn phẳng lì, không có chút thay đổi nào.

Nhưng theo thời gian, anh có thể tưởng tượng được bụng cô sẽ lớn lên từng ngày, đứa nhỏ cũng sẽ lớn lên từng ngày.

Anh đột nhiên sợ hãi, sợ hãi có một ngày cô có phải sẽ vì đứa bé mà không cần anh nữa không?

“Khuê Khuê, làm sao bây giờ? Bây giờ anh cũng đã bắt đầu lo được lo mất.”

Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, vẻ mặt u sầu lo lắng.

Thậm chí anh còn cảm nhận được bệnh của bản thân.

Bệnh nguy kịch không có thuốc chữa.

Buổi tối hôm nay vô cùng dịu dàng, trong phòng cũng vô cùng yên tĩnh.

Nhưng Lục Kiến Thành nhìn cô, làm sao cũng không ngủ được.

“Khuê Khuê, đừng rời xa anh, tuyệt đối đừng rời xa anh.”

Nhưng trong đầu anh lại có một suy nghĩ vô cùng chắc chắn.



Đó chính là: Chỉ cần cô ở đây thì mọi thứ đều ổn.

Sáng hôm sau, khi Nam Khuê tỉnh lại, Lục Kiến Thành vẫn ở bên cạnh chăm sóc cho cô.

Cho nên cô vừa mở mắt đã thấy anh.

Chỉ vừa nhìn cô đã lập tức nhìn được râu ria trên cằm anh.

Vẻ mặt anh có chút tiều tụy, râu chưa cạo, tóc cũng hơi lộn xộn, hai mắt đều là tia máu.

Nhìn anh như vậy, trái tim cô nhói lên.

“Anh trông em cả đêm sao?” Nam Khuê hỏi.

Lục Kiến Thành cưng chiều vuốt tóc cô, lập tức lắc đầu, dịu dàng nói: “Không phải, anh cũng ngủ, chỉ là dậy sớm hơn em một chút mà thôi.”

“Nhưng ánh mắt anh đỏ hết lên rồi.”

“Ừm, tối qua phải thức đêm làm một hạng mục nên chỉ ngủ được một lúc, không sao, em không cần lo cho anh.”

“Em có đói không, bữa sáng sẽ lập tức đến ngay.”

Lục Kiến Thành vừa dứt lời đã có người đẩy xe tiến vào.

Bữa sáng vô cùng phong phú, không chỉ thơm mà còn nhìn vô cùng ngon mắt, chỉ nhìn thôi cũng đã thích.

Nam Khuê rửa mặt xong cũng cảm thấy hơi đói bụng.

Nhưng cô vừa cắn một miếng bánh bao đã cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Cuối cùng không thể ăn được nữa, cô để bánh bao xuống, chạy vào nhà vệ sinh, điên cuồng nôn ọe.

Nôn mấy phút, lúc ra ngoài, dạ dày cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Uống một ngụm nước, cô lại ăn một miếng nữa.

Nhưng lần này cũng vừa cắn được hai miếng cô cũng đã không nhịn được nữa mà chạy vào phòng vệ sinh nôn hôn ra.

Nôn thêm một lúc nữa, cái gì cũng không nôn ra được, chỉ toàn là nước.

Nói không khó chịu là giả.

Vô cùng khó chịu.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến đứa bé, Nam Khuê cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá.

Lần này nôn xong cô phải vịn vào bồn rửa mặt mà thở dốc.

Lục Kiến Thành không nhịn được nữa, anh trực tiếp đá cửa ra, ôm cô vào lòng rồi bế cô lên giường.

Thấy sắc mặt cô trắng bệnh, trên trán đều là mồ hôi lạnh, Lục Kiến Thành đau lòng muốn chết.

“Có phải em khó chịu lắm không, em có muốn uống chút nước không?” Anh ôm cô, để cô dựa vào ngực mình rồi hỏi.

“Được.” Nam Khuê yếu ớt gật đầu.


Lục Kiến Thành lập tức đưa cốc nước qua.


Sau khi uống xong nước Nam Khuê mới cảm thấy dễ chịu hơn.


Đột nhiên cô cảm thấy trên bụng nặng hơn, một giây sau đã cảm nhận được bàn tay anh đặt trên bụng mình.


“Có muốn anh xoa cho em không?” Lục Kiến Thành đau lòng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK