“Mà sai lầm lớn nhất của anh là anh chọn lại giấu em một lần nữa, nếu như em không biết thì có phải anh định vừa ngủ trên giường em, ôm em ân ái ngọt ngào, vừa đến chăm sóc dỗ dành cô ta không?”
Lục Kiến Thành biết rằng nếu cô biết thì sẽ rất đau lòng, sẽ rất khó chịu.
Cho nên anh đã từng thử muốn nói rất nhiều lần nhưng đều từ bỏ.
Anh không dám, không dám nói cho Khuê Khuê.
Anh cũng không thể, không thể nói chân tướng cho Khuê Khuê.
Sự trong sạch của Thanh Liên là thứ quan trọng nhất của một người con gái, anh nhất định phải cẩn thận.
“Khuê Khuê, anh sợ em như vậy nên mới không dám nói cho em, người anh yêu là em, anh đã không còn bất kì tình cảm nam nữ nào với Thanh Liên.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu: “Hôm qua Phương Thanh Liên đã gọi điện cho em, nói đêm nay anh sẽ đến tìm cô ta, thậm chí cô ta còn cho em cơ hội tìm hiểu, em sẽ không đi theo anh, bây giờ em cho anh cơ hội, tự anh lựa chọn.”
“Chọn cô ta hay chọn em?”
“Lục Kiến Thành, em đã thua cô ta rất nhiều lần, em sẽ nói thẳng, lần này em rất muốn thắng, nhưng em sẽ không ép buộc anh, nếu như anh chọn cô ta, em sẽ lập tức rời khỏi thế giới của anh một cách sạch sẽ, nếu như anh chọn em, vậy anh và cô ta cũng phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc.”
Nam Khuê nói xong, Lục Kiến Thành cảm thấy vô cùng khó xử.
Thấy anh khó xử, Nam Khuê nói: “Em đã nói em sẽ không ép buộc anh, quyền lựa chọn trong tay anh.”
“Em về nhà trước.”
Nam Khuê xuống xe.
Lần này Lục Kiến Thành không ngăn cản cô nữa.
Cách một cánh cửa sổ, Nam Khuê đứng ngoài xe, Lục Kiến Thành ngồi trong xe.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Kiến Thành vang lên.
Không cần nghĩ, chắc chắn là Phương Thanh Liên gọi đến.
“Alo…” Anh nghe máy, giọng nói âm trầm.
“Kiến Thành, bác sĩ đã làm kiểm tra xong cho em, kết quả kiểm tra rất tốt, nếu không có gì bất ngờ thì lát nữa em sẽ vào phòng phẫu thuật, trước khi vào phòng phẫu thuật em muốn gặp anh, anh đã nói anh sẽ đến, đúng không?”
Giọng Phương Thanh Liên mềm mại, ngữ khí vô cùng dịu dàng.
Lục Kiến Thành ngẩng đầu, sắc mặt u ám.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, cổ họng có chút đắng chát: “Anh đã nói chuyện với giáo sư Trương, bọn họ rất chuyên nghiệp, cũng rất có trách nhiệm, anh sẽ không tới, một mình em vào đi.”
“Sau khi phẫu thuật xong anh sẽ đưa đủ số tiền đồng ý trước đó với em.”
Phương Thanh Liên không phải người ngu, sau khi nghe lời này xong, cô ta lập tức hiểu hết.
“Kiến Thành, anh có ý gì? Anh đổi ý sao? Rõ ràng anh đã đồng ý sẽ đích thân đưa em vào phòng phẫu thuật và đón em ra sau khi phẫu thuật xong mà.”
“Em mặc kệ, nếu như anh không đến thì em sẽ không vào phòng phẫu thuật, em không cần đôi chân này nữa cũng được.”
Nói xong Phương Thanh Liên trực tiếp cúp điện thoại.
Thật ra trong lòng cô ta cũng vô cùng thấp thỏm.
Cô ta không biết Kiến Thành có đến hay không.
Nhưng cô ta nhất định phải tỏ rõ thái độ của mình, thậm chí phải nói những lời tiêu cực, chỉ có như thế mới có tác dụng.
Còn lại là chờ đợi.
Chật vật chờ đợi.
Lục Kiến Thành ngồi trong xe châm một điếu thuốc, ở giữa làn khói mờ ảo, lông mày anh nhíu chặt lại.
Trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Mãi cho đến khi thuốc lá cháy đến ngón tay, cảm giác được đau đớn anh mới hoàn hồn.
Anh nhìn ra ngoài, thấy Nam Khuê đang đứng trước cửa bệnh viện, cơ thể cô rất nhỏ, rất mềm mại, giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay vậy.
Vì cách xa nên anh không thấy rõ vẻ mặt của cô.
Nhưng anh biết trong lòng cô chắc chắn không dễ chịu.
Trong lòng anh cũng không chịu nổi.
Anh khó khăn đưa ra lựa chọn.
Lần này lựa chọn của anh có lỗi với cô, nhưng anh nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại, dùng cả một đời để bù đắp cho cô, che chở cô, yêu thương cô.
Nhưng còn Thanh Liên, nếu như anh bỏ qua cơ hội lần anh, anh sẽ không còn cách nào để bù đắp lại sự áy náy này.
Chỉ cần chân cô ta khỏi anh mới có thể yên tâm thoải mái tiễn cô ta đi.
Đợi chân cô ta tốt rồi, hoàn toàn rời khỏi đây, anh và Khuê Khuê mới có thể thật sự ở bên nhau một đời.
Nhưng khi đó Lục Kiến Thành không biết rằng, có một số người khi bỏ lỡ rồi, lúc muốn theo đuổi lại cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nghe thấy tiếng điện thoại, Nam Khuê lập tức lấy điện thoại từ túi ra.
Chỉ tiếc cô còn chưa mở WeChat ra, xe Lục Kiến Thành đã rời đi.
Xe đi rất nhanh.
Càng ngày càng xa.
Chỉ một lát đã không còn bóng dáng.
Nam Khuê nhìn theo, không biết trong lòng mình bây giờ là cảm giác gì.
Đau không?
Đau chứ.
Có lẽ đã sớm lường trước được nên lúc cô đưa tay đè lên trái tim mới phát hiện không đau đớn như những gì mình tưởng tượng.
Một lần, hai lần, ba lần, cô đều thua Phương Thanh Liên.
Cô tưởng rằng cô có thể thắng một lần.
Nhưng hóa ra kết quả là cô không thể thắng nổi một lần.
Cô vẫn thua.
Thua thất bại thảm hại, thua một cách ê chề.
Gió thổi qua trên mặt đau như dao cắt.
Tay Nam Khuê đã bị đông đến cứng đờ, cô mở WeChat ra, WeChat của Lục Kiến Thành hiện lên: “Khuê Khuê, thật xin lỗi, anh sẽ dùng cả đời để yêu em, bảo vệ em.”
Nam Khuê tắt điện thoại, yên lặng cười.
Anh muốn.
Nhưng cô đã không muốn nữa rồi.
Cô đã nói, một khi anh chọn Phương Thanh Liên thì cô sẽ không dây dưa nữa, cô cũng không muốn chen vào tình cảm của bọn họ.
Thế giới này chính là như vậy, có một số chuyện khi đã lỡ rồi thì sẽ không thể bù đắp được nữa.
Ôm lấy quần áo, Nam Khuê đi về phía trước.
Hôm nay cô muốn về nhà, về nhà mình.
Vừa đi được mấy bước điện thoại đã vang, là Lâm Niệm Sơ.
“Alo, Niệm Niệm.”
“Người đi trên đường phía trước có phải cậu không, cậu đứng đó đừng đi đâu, tớ lập tức qua ngay.” Lâm Niệm Sơ nói.
“Được.”
Hai phút sau, xe của Lâm Niệm Sơ dừng bên cạnh Nam Khuê.
Lúc Nam Khuê lên xe cả người đã lạnh đến mức run rẩy, người lạnh lẽo vô cùng, khuôn mặt nhỏ và tay đều đỏ bừng.
“Không phải đã nói là chờ tớ rồi sao, sao lại tự mình ra ngoài rồi?” Lâm Niệm Sơ hỏi, đồng thời chỉnh nhiệt độ trong xe cao hơn.
“Đi, chúng ta đến chăm sóc đóa sen trắng bé nhỏ Phương Thanh Liên kia.”
Nam Khuê lắc đầu: “Không cần.”
“Vì sao không cần?”
“Vì Lục Kiến Thành đã đến đó, chúng ta đến cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Không được.” Lâm Niệm Sơ lắc đầu: “Vậy thì chúng ta càng phải đi, không đi còn tưởng rằng cậu sợ tiện nhân đó đấy. Còn có Lục Kiến Thành nữa, tớ phải tính toán thật tốt với anh ta, thề son sắt nói bảo vệ cậu kết quả lại làm tổn thương cậu một lần nữa.”
“Cho dù có chia tay cũng là cậu không cần anh ta nữa, không đến lượt anh ta không cần cậu.”
Vừa dứt lời, cô ấy giẫm mạnh chân ga, lao nhanh trên đường.
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện.
Lâm Niệm Sơ nắm tay Nam Khuê, hai người đi thang máy thẳng lên trên.
Vừa đến cửa phòng bệnh đã thấy Phương Thanh Liên và Lục Kiến Thành.
Phương Thanh Liên ở trên giường nên lập tức thấy được Nam Khuê.
Lục Kiến Thành quay lưng về phía thang máy nên không phát hiện ra cô.
Phương Thanh Liên nở nụ cười nham hiểm, cô ta ôm chặt lấy Lục Kiến Thành, sau đó nói: “Nam Khuê, sao cô lại đến đây?”