Hai người bạn nhỏ mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
”Mẹ, không phải mẹ vừa đuổi cha ra ngoài sao? Mẹ không giận sao?”
Nam Khuê kiên nhẫn giải thích: ”Mẹ giận chứ, rất tức giận nữa, nhưng chuyện này không có nghĩa là mẹ không yêu cha, trước khi muốn gặp hai đứa thì mẹ phải gặp cha trước, cũng phải yêu cha trước.”
”Vậy nên mẹ mới yêu cha, cho nên mới yêu các con, thời gian mẹ yêu cha còn dài hơn thời gian yêu các con, cho nên mẹ không thể nói dối được.”
Hai người bạn nhỏ có chút đau lòng, cũng không quá vui vẻ.
Nam Khuê lại an ủi: “Hai bảo bối đừng buồn, vì sau này sẽ có một người yêu các con hơn cả mẹ, những người đó cũng nhất định sẽ đặt các con ở vị trí đầu tiên trong cuộc đời này.”
”Họ cũng sẽ rất yêu rất yêu các con, giống như mẹ yêu cha vậy.”
Hai người bạn nhỏ lại bắt đầu vui vẻ, không còn buồn bã.
Nhưng vẫn có chút ghen tị.
Buổi tối Nam Khuê ăn cùng với Niệm Khanh và Tư Mặc.
Thật ra Nam Khuê ăn cũng không quá ngon miệng.
Sau khi vừa mới xuất hiện, một lúc sau Lục Kiến Thành lại biến mất không thấy tăm hơi, cũng không biết anh chạy đi đâu.
Nhưng cô cũng không muốn mặt dày hỏi hai đứa nhỏ.
Cho nên Nam Khuê cứ như vậy buồn bã ăn cơm.
Chưa ăn được mấy miếng, Nam Khuê đã lên tầng.
Cô vừa tắm rửa thay đồ ngủ xong thì đột nhiên ai đó gõ cửa phòng ngủ.
Nam Khuê vừa mở cửa đã thấy người làm đẩy từng dãy quần áo vào.
Những bộ quần áo kia đều là sản phẩm của mùa mới, rực rỡ sắc màu, khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
Không thể không nói, quả thật rất đẹp.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Nam Khuê hỏi.
Người hầu trả lời: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói những bộ trang phục này đều do tự tay ngài ấy chọn, cô mặc vào nhất định rất đẹp.”
Nam Khuê tức giận không nhẹ: “Đều mang hết ra, nói cho anh ấy biết, tôi không thích bộ nào hết.”
Mười phút sau.
Người hầu lại mang vào một đống vàng bạc châu báu, còn có rất nhiều trang sức bằng ngọc cũng như trân châu.
Nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua: “Đều mang hết đi, nói cho anh ấy biết, tôi không cần.”
Chưa đến mười phút.
Người hầu bưng từng món ăn ngon một mang đến trước mặt Nam Khuê.
Mỗi món đều tỏa hương thơm ngào ngạt, mùi vị màu sắc đều có đủ, vô cùng mê người.
Nhưng Nam Khuê vẫn bình tĩnh như cũ: “Đều mang hết ra đi, nói cho anh ấy biết, đừng đưa bất kì thứ gì đến nữa.”
Phòng khách tầng một, Lục Kiến Thành với vẻ mặt thất bại ngồi trên ghế sopha.
Tiểu Niệm Khanh đi qua ngồi cạnh anh, cũng ôm khuôn mặt nhỏ mà thở dài.
Một lúc sau, Tiểu Tư Niệm cũng đi qua ngồi cạnh anh, cũng ôm lấy khuôn mặt nhỏ mà thở dài.
“Haiz.”
“Haiz.”
Hai đứa nhỏ một trước một sau thở dài, vô cùng lo lắng nhìn Lục Kiến Thành.
Sau đó vẻ mặt “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” mà nói: ”Cha, cha đã làm những gì rồi?”
”Cha mua quần áo, rất nhiều quần áo, nhưng mẹ các con không thích.”
Lục Tư Mặc: ”Bây giờ bụng mẹ đã lớn, mẹ cảm thấy mình mặc quần áo không còn đẹp nữa, rất không tự tin, vậy mà cha lại tặng quần áo.”
Lục Kiến Thành: ”Cha đang muốn nói cho mẹ con rằng cho dù cô ấy có mang thai hay tăng cân thì cha vẫn yêu mẹ con như trước, mẹ con vĩnh viễn là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng cha.”
Lục Tư Mặc: ”…”
Nam Niệm Khanh: ”Vậy sao cha lại tặng mẹ đồ trang sức?”
Lục Kiến Thành: ”Những món đồ trang sức kia có rất nhiều ý nghĩa đẹp, có cái có nghĩa em là đẹp nhất, có cái là yêu nhất cả đời, có cái là chỉ duy nhất một mình em, cha muốn nói cho mẹ rằng cha yêu mẹ nhất, vĩnh viễn đều như vậy.”
Nam Niệm Khanh: ”Cha không biết lúc mẹ mang thai tay chân đều sưng lên hết sao? Lúc mẹ về đã bỏ hết đồ trang sức xuống vì đeo không thoải mái.”
Lục Kiến Thành: ”…”
Tiếp theo là anh hỏi: ”Vậy đồ ăn ngon thì sao? Vì sao bây giờ mẹ con lại không thích?”
”Mẹ nói em gái hơi lệch vị trí, bác sĩ nói em gái không thể ăn quá nhiều nên mẹ vẫn luôn khống chế cân nặng.”
”Haiz…” Hai người bạn nhỏ liên tục lắc đầu: ”Cha, cha cũng quá ngốc rồi.”
”Nếu như cha tiếp tục như vậy, ngay cả tụi con cũng không cứu cha được.”
”Nếu không cha đi hỏi chú Trần Tranh đi, những điều này chú Trần Tranh đều biết hết, chú ấy hiểu rõ hơn cha đó, chú Trần Tranh đối xử với mẹ rất tốt.”
Không hiểu sao khi Lục Kiến Thành nghe thấy câu nói này thì cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tối hôm đó, anh ngồi một mình trong phòng khách rất lâu.
Anh nghĩ anh không ngốc, cũng không đần.
Chỉ là anh quá gấp gáp, quá sợ hãi mà thôi.
Cho nên anh luôn đưa tất cả những gì tốt nhất, quý nhất cho cô.
Nhưng quần áo, châu báo, mỹ thực thì sao chứ?
Cô không cần cái nào trong đó.
Những thứ đó cũng không làm cô cảm động.
“Lục Kiến Thành ơi Lục Kiến Thành, bây giờ mày thất bại đến cùng cực rồi đấy.”
Thật ra anh rất muốn mặc kệ tất cả mà xông vào ôm lấy cô, mặc kệ cô có dùng sức như thế nào cũng đều không buông ra.
Nhưng anh sợ, sợ cô sẽ chán ghét anh hơn.
Cho nên không dám mạo hiểm đi vào.
Cô nói cô không muốn gặp anh, không cho phép anh bước vào cửa, anh thật sự không dám bước vào một bước.
Hóa ra thật sự yêu một người là sẽ cẩn thận từng li từng tí, sẽ lo được lo mất như vậy.
Sẽ trở nên rất thông minh.
Nhưng cũng sẽ đột nhiên ngu ngốc đến cực điểm.
”Khuê Khuê, rốt cuộc anh nên làm gì mới tốt đây?”
Vẻ mặt Lục Kiến Thành vừa đau thương vừa lo lắng.
Đúng lúc này người hầu mang theo Trần Tranh đi vào phòng khách rồi chuẩn bị lên tầng.
Giây phút này, trong lòng Lục Kiến Thành tràn đầy ghen tuông.
“Đã muộn như vậy rồi, còn có chuyện gì nữa sao?” Lục Kiến Thành đi qua.
Người hầu trả lời: ”Thiếu gia, chuyện là chân của thiếu phu nhân lại bị chuột rút, những ngày cuối thai kì, khi chân thiếu phu nhân bị chuột rút đều là Trần Tranh xoa bóp giúp thiếu phu nhân.”
“Sau khi xoa bóp xong thiếu phu nhân sẽ thoải mái hơn nhiều, như vậy cô ấy mới có thể đi ngủ được.”
Lục Kiến Thành đột nhiên nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay như muốn vỡ ra.
Nói không để ý là giả.
Anh để ý, để ý đến phát điên.
Dù sao đã muộn như vậy rồi mà một người đàn ông khác còn vào trong phòng Nam Khuê.
Hơn nữa còn là xoa bóp cho cô.
Sao anh có thể không ghen cho được chứ?
Nhưng nghĩ đến Nam Khuê, Lục Kiến Thành có tức giận đến mức nào cũng có thể chịu đựng được.
“Cô ấy bị chuột rút nặng lăm sao?”
Người hầu gật đầu: ”Vâng, không chỉ chuột rút mà bệnh phù nề cũng rất nghiêm trọng, Trần Tranh biết một chút về Trung y và kĩ thuật xoa bóp, có anh ấy giúp, triệu chứng của thiếu phu nhân giảm đi rất nhiều.”
“Được, tôi biết rồi, để tôi dẫn anh ta lên đi.” Lục Kiến Thành cố gắng kiềm chế mà nói.
”Vậy làm phiền thiếu gia rồi.” Trần Tranh nói.
Đến cửa phòng ngủ của Nam Khuê, Lục Kiến Thành lại chậm chạp không gõ cửa.
Trần Tranh: ”Thiếu gia đang chờ gì sao?”
”Không có gì.”
Nói xong Lục Kiến Thành nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Đúng lúc này, anh nhớ đến những lời lúc trước của Nam Khuê: ”Đây là phòng ngủ của tôi, không có sự đồng ý của tôi thì xin anh đừng tự tiện đi vào.”
Anh lập tức thu tay lại.
”Anh gõ đi, người cô ấy tìm là anh.”
”Thiếu gia không vào sao?”
Trần Tranh nhìn anh, từ từ tiếp tục: ”Hay là thiếu gia yên tâm để một mình tôi trong phòng thiếu phu nhân?”