Trong lúc đang hỏi, toàn thân cô đều không ngừng run lên dữ dội.
“Bác sĩ Nam, tôi vừa nghe bác sĩ Vương nói cô cũng là đồng nghiệp trong bệnh viện của chúng tôi, nên tôi sẽ không giấu diếm chuyện này. Tính mạng của bệnh nhân tuy rằng đã được cứu, nhưng khả năng tỉnh lại vô cùng thấp.”
Nghe đến đây, Nam Khuê cảm thấy như mình bị sét đánh.
Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Tại sao chứ?
Gia đình họ vừa đi vào nề nếp, chưa kịp vui mừng được vài ngày thì bỗng nhiên gặp phải tai họa như vậy.
Cô chỉ không thể tưởng tượng được cha chồng và Kiến Thành sẽ cảm thấy thế nào sau khi biết được chuyện này.
Vân Thư nhanh chóng được đưa ra ngoài phòng mổ.
Nam Khuê thất hồn lạc phách đi theo giường bà về đến phòng bệnh.
Bây giờ, cô thậm chí không thể khóc nổi.
Vừa vào trong phòng bệnh, điện thoại liền reo lên.
Đó là số điện thoại của giáo viên.
Lo lắng về sẽ có chuyện xảy ra với Niệm Khanh và Tư Mặc, Nam Khuê cũng không dám chậm trễ, cô nhanh chóng bắt máy trả lời điện thoại.
“Chào cô giáo, tôi là mẹ của Niệm Khanh và Tư Mặc.”
“Chào cô, chuyện là như thế này. Lúc sáng, Niệm Khanh có nói với tôi, ông bà nội của cậu bé nói buổi trưa sẽ đến trường giao cơm cho cậu bé và anh trai của mình nên hai đứa đều không ăn ở trường mà cứ ngồi đợi ông bà nội tới.”
“Nhưng vừa rồi bọn trẻ nói với tôi là đợi từ nãy đến giờ mà vẫn không thấy ông bà nội đâu. Tôi vừa gọi điện cho bà nội của hai bé, nhưng không ai nghe máy, điện thoại của ông nội cũng tắt máy.”
Nhìn thấy Vân Thư nằm trên giường bệnh không thể cử động, Nam Khuê khó khăn che miệng lại để kìm nén bản thân bật khóc.
Cố gắng kìm nén tâm trạng của mình, cô nói: “Cô giáo, tôi xin lỗi, tạm thời bà nội của Niệm Khanh và Tư Mặc xảy ra chút chuyện, hiện tại tôi không thể rời đi được, đợi lát nữa có thời gian rảnh tôi sẽ lập tức tới đó.”
“Được, vậy tôi sẽ kiếm thứ gì đó để lấp đầy bụng cho hai đứa trẻ.”
“Cám ơn cô giáo, thật sự đã làm phiền cô rồi.”
Cúp điện thoại, Nam Khuê nhìn Vân Thư đang nằm trên giường, cô không khỏi rơi lệ.
Cô che mặt lại, nước mắt chảy dài từ kẽ tay.
Cô đau lòng khóc nấc lên, đến mức cả hai mắt đều sưng đỏ, khóc đến khàn cả giọng, gần như không nói được, cả người đều run lên bần bật.
Nhớ lúc nãy cô giáo có nói điện thoại của cha chồng tắt máy, Nam Khuê cũng chỉ nghĩ có thể điện thoại đã hết pin, vì vậy cô đã gọi vào điện thoại di động của Đông Họa.
“Alo, Họa Họa, cha chồng của mình thế nào rồi? Đã kiểm tra kỹ lưỡng chưa?”
“Bây giờ đã ổn rồi, chỗ cậu thế nào rồi? Sao giọng cậu lại khàn vậy.”
Nam Khuê không nhịn nổi nữa, cô đứt quãng kêu lên: “Họa Họa, mẹ chồng của mình đã được đẩy ra rồi, nhưng tình trạng của bà bây giờ rất tệ.”
Nghe vậy, Đông Họa cũng rất đau đớn: “Khuê Khuê, cậu đừng quá lo lắng, cậu không được khóc, cậu còn đang mang thai đó?”
“Cậu yên tâm, khi nào kiểm tra xong cho cha chồng của cậu, mình sẽ đưa ông ấy xuống đó ngay.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Khoảng mười phút sau, Đông Họa mang theo Lục Minh Bác xuống dưới phòng bệnh của Vân Thư.
Khi vào bên trong, ông nhanh chóng lao về phía giường bệnh của Vân Thư và nắm lấy tay bà.
“Thư nhi, em thế nào rồi? Anh xin lỗi, là do anh đến muộn. Đều tại anh không tốt, anh không nên để em ra ngoài hôm nay, nếu anh đi chung với em thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Không phải em luôn ghét bỏ anh sao? Lẽ ra người nằm trên giường phải là anh mới phải.”
“Thư nhi, làm ơn đừng ngủ, em tỉnh lại đi, được không?”
Lục Minh Bác nằm cạnh giường đau buồn, cả người ông trong phút chốc như già đi cả chục tuổi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt như vậy, cả Nam Khuê và Đông Họa chỉ im lặng đứng bên cạnh họ.
Không một ai muốn bước tới.
Cũng không ai làm phiền tới hai người.
Phải rất lâu sau, Lục Minh Bác mới nhận ra Nam Khuê đang đứng cạnh mình.
“Khuê Khuê, bác sĩ đã nói tình trạng của bà ấy thế nào?” Ông lau nước mắt, khàn giọng hỏi cô.
Hai mắt Nam Khuê đỏ hoe, phải rất cố gắng cô mới phát ra thành tiếng: “Bác sĩ nói, mẹ….”
Nhưng mới nói được nửa chừng, cô không thể nào nói tiếp nổi.
Không ngờ lần này, Lục Minh Bác còn mạnh mẽ hơn cô.
“Không sao đâu, bác sĩ có nói gì thì cứ nói sự thật cho cha biết.”
“Mẹ có lẽ sẽ nằm trên giường bệnh cả đời, e rằng sẽ rất khó tỉnh lại.” Nói xong một hơi, Nam Khuê ngẩng đầu lên, nước mắt lại không chịu vâng lời tiếp tục rớt xuống.
Lảo đảo lui về phía sau mấy bước, Lục Minh Bác đau lòng lắc đầu: “Không thể nào, làm sao có thể như vậy được?”
“Thư nhi của cha, bà ấy là một người kiêu ngạo như thế, làm sao bà ấy có thể không bao giờ tỉnh lại được chứ? Cha vẫn đang chờ bà ấy tha thứ cho cha!”
Đông Họa có chút lo lắng, cô đi tới đỡ lấy Lục Minh Bác: “Chú, chú đừng kích động quá, chú ngồi xuống trước được không?
Nhưng Lục Minh Bác lại lòng lạnh như tro nguội, xua tay không cần cô đỡ: “Không, chú sẽ tiếp tục đứng.”
Không khí trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Trong chốc lát, ngoại trừ tiếng hít thở cũng chỉ có âm thanh của máy móc thiết bị cạnh giường bệnh.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Minh Bác nhìn Nam Khuê và nói: “Khuê Khuê, cha muốn ở một mình với mẹ con một lúc.”
“Được, con biết rồi.”
Nam Khuê và Đông Họa cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, cánh cửa phía sau nhanh chóng đóng lại.
Lục Minh Bác đưa tay ra, bàn tay ông gần như run rẩy nắm lấy tay Vân Thư.
“Thư nhi, nếu em cảm thấy mệt, vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Em yên tâm, bất kể sau này xảy ra chuyện gì anh sẽ không rời xa em, anh sẽ canh giữ bên em cả đời. Nếu em chịu tỉnh lại, chúng ta hãy sống thật tốt và tận hưởng phần đời còn lại của mình. Nhưng nếu em không chịu tỉnh dậy, vậy anh đều sẽ giống như bây giờ ở bên em mỗi ngày.”
“Nói tóm lại, không ai có thể chia cắt được hai chúng ta.”
Trên hành lang, Nam Khuê ôm lấy Đông Họa: “Học Họa, cậu nghĩ xem mình nên làm gì mới đúng đây?
Nếu Kiến Thành biết mẹ anh ấy bị bệnh thành ra như vậy, anh ấy nhất định sẽ buồn chết mất. ”
“Khuê Khuê, cậu đừng tự tạo áp lực cho mình, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không ai muốn vậy cả, cậu không thể nhận hết trách nhiệm về mình.”
“Nhưng mà.”
Nói được nửa đường, Nam Khuê liền đột nhiên ngã vào vai Đông Họa.
“Khuê Khuê, cậu làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”
Đông Họa nhanh chóng vỗ vào mặt Nam Khuê.
Nhưng Nam Khuê không đáp lại, hai mắt cô đóng lại im lìm, cho dù Đông Họa làm gì cô cũng không có phản ứng.
Đông Họa nhanh chóng gọi điện thoại, một đồng nghiệp khác đến phụ cô đưa Nam Khuê đến khoa phụ sản.
Kết quả xét nghiệm nhanh chóng đưa ra: lượng đường huyết trong máu thấp, cộng với việc lúc nãy sợ hãi quá độ và làm việc quá sức nên dẫn đến ngất xỉu.
Giấc ngủ này, Nam Khuê đã ngủ suốt hơn hai giờ.
Nhìn thấy thân thể yếu ớt của cô, Đông Họa cũng không dám rời khỏi cô nửa bước.
Thật may là hôm nay cô được nghỉ ngơi nên có thể ở bên cạnh chăm sóc cho Nam Khuê.
Khi tỉnh dậy, Nam Khuê nhìn thoáng qua thấy trên tay mình đang cắm ống dẫn truyền.
Cô nhăn mặt nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Mình bị làm sao vậy?”
“Lượng đường huyết trong người cậu quá thấp, cộng với việc đau lòng quá độ dẫn đến ngất xỉu.”
Khi Nam Khuê nghe thấy điều này, cô ngay lập tức chạm vào bụng dưới của mình.
Đông Họa nhanh chóng giải thích: “Đừng lo lắng, bác sĩ đã kiểm tra kỹ càng, đứa bé vẫn ổn.”
Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm, thấy bên ngoài trời đã ráng chiều, cô nhìn đồng hồ rồi lập tức nhấc chăn, vội vàng rời khỏi giường.
Đông Họa kéo cô lại: “Không dễ gì mới có chút thời gian nghỉ ngơi, cậu còn vội vàng như vậy là muốn đi đâu sao? Không được đâu, bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Niệm Khanh và Tư Mặc vẫn còn trong trường mẫu giáo, mình phải mau chóng đi đón hai đứa nó.”
“Cậu mau nằm xuống nghỉ ngơi, nói cho mình biết địa chỉ, mình sẽ đến đón và đích thân đưa hai đứa nhỏ về nhà họ Lục. Cậu vẫn còn rất yếu, đừng cố sức quá.”
“Họa Họa, thật sự cảm ơn cậu nhiều, mình không biết phải nói thế nào.”
“Được rồi, cậu muốn cảm ơn mình thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội, đâu cần phải vội vã vào lúc này chứ.”
Bởi vì thời gian cũng cũng đã xế chiều, cho nên Đông Họa cũng cấp tốc đi càng nhanh càng tốt.
Tuy nhiên, cô không thể nào ngờ rằng, lúc đến trường mẫu giáo, cô đã được thông báo rằng cả Niệm Khanh và Tư Mặc đều đã được đón đi.