Đỗ Quốc Khôn nhìn mà hoảng hốt trong lòng.
Ông ta càng luống cuống hơn, chủ động nói: ”Tổng giám đốc Lục, cái giá tiền này cũng không phải là giá cuối, chỉ cần cậu muốn mua thì chúng ta sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều, nếu không thì thế này đi, cậu ra giá.”
”Ông chắc chắn?” Lục Kiến Thành không mặn không nhạt nâng mắt lên nhìn ông ta.
Đỗ Quốc Khôn gật mạnh đầu: ”Đương nhiên, cậu nói cái giá trong lòng cậu đi.”
Lúc này Lục Kiến Thành trực tiếp đứng dậy.
Dáng người thon dài trực tiếp đi đến chỗ Đỗ Quốc Khôn, anh đứng cạnh vỗ vai ông ta: ”Bây giờ ông đang ở đâu? Mang tôi đến.”
”Tổng giám đốc Lục, chuyện này…” Đỗ Quốc Khôn không quá nguyện ý: “Chuyện này không tốt lắm đâu!”
Lục Kiến Thành cũng không quá miễn cưỡng, anh xoay người đi ra ngoài: “Vậy thì giao dịch giữa chúng ta cũng không cần tiếp tục đâu.”
Đỗ Quốc Khôn nghe xong lập tức lo lắng.
Ông ta vội vàng nói: ”Tổng giám đốc Lục, cậu chờ tôi một lát.”
“Được được, cậu muốn biết địa chỉ nhà tôi lập tức mang cậu đến.”
”Nhưng cậu cũng biết rồi đấy, tôi mắc nợ khắp người, những người kia nói muốn chém tôi, muốn lấy mạng của tôi, tôi chỉ có thể trốn ở một nơi rất vắng vẻ mà thôi.”
Lục Kiến Thành nhíu mày nhìn ông ta: ”Dẫn đường đi!”
”Được.”
Đỗ Quốc Khôn ở trong tầng hầm tối tăm của một căn nhà.
Vừa đi vào đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Nếu như không phải vì có đồ cần lấy thì Lục Kiến Thành tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này nửa bước.
“Quyển nhật kí đâu?”
“Tổng giám đốc Lục, mời cậu ngồi, tôi lập tức đi lấy.”
Vì sắp lấy được tiền nên Đỗ Quốc Khôn vô cùng hào phóng với Lục Kiến Thành.
Trong góc căn phòng chất đầy quần áo vứt đi và thùng giấy con, còn có rất nhiều thứ đã mốc xanh, nhìn không khác gì một đống rác.
Đỗ Quốc Khôn bước qua, từng chút từng chút một gỡ đống rác ra, sau đó nhặt một thứ được bao trong vải từ dưới đất lên.
Sau khi nhặt lên, ông ta thận trọng mở ra, là quyển nhật kí kia.
Ông ta đi qua, cẩn thận đưa cho Lục Kiến Thành.
”Do thời gian quá lâu, hơn nữa thường xuyên bị nước mưa thấm nên quyển nhật kí đã bị mốc, chữ viết cũng không quá rõ.”
Lục Kiến Thành nhận lấy rồi lật nhanh.
Nội dung bên trong thật ra rất đơn giản, tổng cộng chỉ có mười mấy trang.
Mà từ trên mỗi trang cũng không nhiều, cơ bản đều là đôi lời hoài niệm.
Trong một trang, Nam Thu Ngữ có viết: ”Lúc làm nhiệm vụ nhất định phải cẩn thận, phải mặc áo chống đạn, đừng làm bản thân bị thương, cũng càng đừng để bị thương, nếu không em sẽ lo lắng.”
Ngón tay Lục Kiến Thành dừng ở trang này, sau đó anh nhìn Đỗ Quốc Khôn: ”Ông đã đọc nhật kí của bà ấy.”
“Nhật kí thì có gì đáng xem chứ, tôi không có đọc.” Đỗ Quốc Khôn không chịu thừa nhận.
Ánh mắt Lục Kiến Thành trở nên sắc bén, ánh mắt kia dường như có thể thấy rõ mọi thứ.
Tinh thần Đỗ Quốc Khôn dần trở nên hoảng loạn, ông ta che lấp lung tung: ”Hoàn toàn có thể đọc, nhưng tôi không hứng thú nên chỉ tùy tiện xem qua một chút mà thôi.”
”Xem qua một chút?” Lục Kiến Thành lạnh giọng hỏi.
Biết không thể giấu được, Đỗ Quốc Khôn chỉ có thể nói thật: ”Được rồi, đúng là tôi có đọc qua, nhưng đã lâu lắm rồi, gần đây tôi không có đụng vào.”
”Cho nên lúc trước ông nói với Khuê Khuê rằng cha cô ấy có thể là cảnh sát là dựa vào điều này?”
Đỗ Quốc Khôn gật đầu: ”Đúng vậy.”
“Tôi còn có một số nghi vấn.”
”Bây giờ tôi sẽ hỏi ông, ông chỉ có thể nói thật, không cho phép có một từ giả dối, hiểu không?” Lục Kiến Thành nhìn ông ta.
Đỗ Quốc Khôn bị ánh mắt kia dọa sợ, lập tức gật đầu: ”Được.”
“Vấn đề thứ nhất, nhật kí của mẹ Nam Khuê chỉ có một quyển này thôi sao? Ông có còn giấu nữa không?”
Đỗ Quốc Khôn vội vàng lắc đầu: ”Sao có thể chứ, chỉ có một quyển này.”
“Được, trong này chỉ có những nội dung này thôi sao? Ông có xé trang nào không?”
”Không có, tất cả đều nguyên vẹn, gáy quyển sổ vẫn như vậy, cậu có thể nhìn kĩ.”
Lục Kiến Thành đã sớm nhìn xong.
Sở dĩ anh hỏi là vì muốn xác nhận một chút.
”Ảnh chụp đâu?” Lúc này anh vắt chéo chân, giọng nói mạnh mẽ trầm ổn vang lên.
Đỗ Quốc Khôn lập tức cảnh giác: ”Tổng giám đốc Lục, tôi biết cậu khôn khéo, nhưng hai thứ này đã là vốn liếng cuối cùng của tôi, nhật kí cậu cũng đọc rồi, ảnh cũng đã xem, có phải nên giao trước tiền cho tôi rồi không?”
“Thế này đi, tôi cũng không ép buộc, chúng ta hẹn thời gian, một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Lục Kiến Thành trực tiếp nói: ”Không cần phiền toái như vậy, bây giờ tôi có thể gọi nói chuyển tiền cho ông.”
Đỗ Quốc Khôn nghe xong thì vô cùng kích động.
“Tổng giám đốc Lục, lời…lời của cậu là thật sao?”
”Đương nhiên là thật.”
Dứt lời anh lấy điện thoại ra, sẵn sàng gọi điện.
Đỗ Quốc Khôn đã sớm đưa một đống thẻ ngân hàng của mình cho Lục Kiến Thành.
Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn đống thẻ ngân hàng kia, cười gằn một tiếng.
”Hết cách rồi, một cái thẻ tương đối nguy hiểm, nhiều thẻ mới yên tâm.” Đỗ Quốc Khôn cười vui vẻ giải thích.
”Cất hết đi!” Lục Kiến Thành nói.
Đỗ Quốc Khôn lập tức xếp gọn đống thẻ ngân hàng kia lại.
Lúc này Lục Kiến Thành chụp một tấm ảnh, sau đó gửi đi.
Hai phút sau, anh nhìn Đỗ Quốc Khôn: ”Đều đã chuyển tiền vào mỗi tấm thẻ của ông, ông kiểm tra đi.”
Vừa dứt lời, điện thoại Đỗ Quốc Khôn không ngừng vang lên.
Mỗi một tiếng ting là một tiếng thông báo của tài khoản ngân hàng.
Ông ta cười vui vẻ, cao hứng đến mức thiếu chút nữa khoa tay múa chân.
Tin nhắn cuối cùng kết thúc, Lục Kiến Thành nhìn ông ta: “Thế nào? Có thể đưa ảnh gốc cho tôi được chưa?”
Đỗ Quốc Khôn lập tức cười nói: “Được được được, tổng giám đốc Lục chờ một chút, tôi lập tức đưa cho cậu.”
Mấy phút sau, Đỗ Quốc Khôn lấy tấm hình cũ nát ố vàng ra đưa cho Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành nhận lấy, cẩn thận nhìn thêm một lúc.
Hai phút sau, sau khi đã xác nhận đây đúng là ảnh gốc, anh lập tức gọi điện thoại: “Đã lấy được đồ rồi, tất cả vào đi!”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Một giây sau, Lâm Tiêu mang theo người xông vào.
Đỗ Quốc Khôn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta túm lấy ấn xuống.
”Tổng giám đốc Lục, cậu…cậu có ý gì?”
”Đồ cậu muốn tôi cũng đưa cho cậu rồi, không phải sao?”
Lục Kiến Thành lạnh lẽo cười: ”Chính là vì đã đưa cho tôi rồi nên giữ ông lại mới không còn tác dụng nữa.”
Đỗ Quốc Khôn nghe xong lập tức hoảng sợ.
Ông ta phản ứng lại kịp: ”Tổng giám đốc Lục, van xin cậu tha cho tôi, cậu thả tôi ra đi.”
“Tôi xin cậu! Tôi không muốn chết, tôi không thể chết được!”
Đỗ Quốc Khôn sợ đến mức run rẩy, thậm chí ông ta còn phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
”Sợ rồi?” Lục Kiến Thành khinh bỉ nhìn ông ta: “Ai nói muốn giết ông chứ? Tôi sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật.”
Đỗ Quốc Khôn vẫn hoảng sợ như cũ: ”Vậy cậu muốn làm gì?”