“Chị không quan tâm, bây giờ em lập tức đi tìm chìa khóa cho chị, sau đó mở cửa ra.”
Nếu không ra ngoài, cô ta sẽ trực tiếp end game.
Lục Nhu nắm chặt điện thoại, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, giọng nói cũng giống như sắp khóc: “Thật xin lỗi chị Thanh Liên, em không thể lấy chìa khóa của căn phòng đó được, chìa khóa trong tay quản gia, nếu như em lấy thì tất cả đều sẽ bị lộ.”
“Cái gì?” Phương Thanh Liên trực tiếp thấy vụn vỡ.
Sau đó cô ta bắt đầu chửi ầm lên: “Lục Nhu, cô là đồ ngu sao? Tôi chưa từng thấy người nào ngu như cô, tôi cảnh cáo cô, lập tức nghĩ cách cho tôi.”
“Nếu tôi không ra được thì cô cũng đừng mong có kết quả tốt, cô đừng quên, bát canh giải rượu kia là cô tự bên đến cho Lục Kiến Thành uống.”
“Túi thuốc kia cũng do tự cô bỏ vào.”
Lần này dù Lục Nhu có ngu đi chăng nữa cũng biết cô ta bị lợi dụng.
Nhưng bây giờ cô ta đang cùng một chiếc thuyền với Phương Thanh Liên.
Cô ta nhất định phải giúp Phương Thanh Liên ra ngoài, nếu không chính cô ta cũng xong đời.
Bên một căn phòng khác, Nam Khuê vừa tắm rửa xong.
Trong phòng có hơi ấm nên nhiệt độ tương đối cao, vậy nên cô chỉ mặc một chiếc áo choàng trắng.
Vừa từ trong phòng tắm ra, nước trên mặt cô cũng chưa lau khô, làn da trắng trẻo hồng hào, nhìn vô cùng thích mắt.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Ai?” Nam Khuê đi đến đứng cạnh cửa hỏi.
“Là anh.”
Lục Kiến Thành?
Vì sao anh lại đến nơi này của cô rồi?
Hôm nay là trăm ngày của ông nội, có nhiều chỗ vào ngày giỗ vợ chồng không ở cùng phòng nên Nam Khuê một mình ngủ một phòng.
Nhưng buổi tối mẹ chồng mới nói với cô, nhà họ không có những phong tục mê tín này, nếu là vợ chồng thì ngủ cùng một chỗ là chuyện đương nhiên.
Mẹ chồng còn nói thêm một câu: “Nếu như đêm nay các con có thể có em bé thì ông nội sẽ càng vui hơn.”
Nam Khuê nghĩ rằng đã chuyển ra rồi, cô cũng không muốn tốn sức chuyển về phòng ngủ chính.
Hơn nữa hai người đã ly hôn rồi.
Ngủ cùng một chỗ là chuyện không phải.
Thấy Nam Khuê không mở cửa, Lục Kiến Thành tăng thêm sức gõ cửa: “Khuê Khuê, để anh vào.”
“Đã muộn như thế này rồi, anh có chuyện gì sao?”
“Hình như anh sốt rồi, toàn thân đều nóng, em xem giúp anh một chút.” Lục Kiến Thành nói.
Nghe thấy anh sốt, Nam Khuê không dám trì hoãn, lập tức mở cửa.
Cửa vừa mở ra.
Đột nhiên cơ thể cao lớn của Lục Kiến Thành nghiêng về phía trước, Nam Khuê còn chưa kịp phản ứng anh đã trực tiếp ngã xuống người cô.
“Lục Kiến Thành, anh đừng ngủ, anh tỉnh lại đi.”
Anh cao một mét tám mấy, cộng với cơ bắp rắn chắc nên không nhẹ chút nào.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô có thể chống đỡ trọng lượng của anh đã là không tệ, nếu để cô đỡ anh lên giường thì đúng là quá khó.
“Này, tỉnh lại.”
Nam Khuê lại gọi một tiếng.
Nhưng người nào đó cứ dựa vào người cô, một chút phản ứng cũng không có.
Nam Khuê đưa tay sờ trán anh, cô lập tức giật mình kêu lên.
Sao lại nóng thế này?
Lúc này Lục Kiến Thành hơi hé mắt ra.
Nhưng đôi mắt kia đỏ hồng như máu.
Anh nhếch môi, cố hết sức nói: “Khuê Khuê, anh nóng quá.”
“Anh đừng vội, trong nhà có thuốc, trước tiên em đỡ anh lên giường, bây giờ anh vẫn có thể tự đi được, em đỡ anh lên giường hơi khó, anh khoác tay trái lên vai em đi, tay phải nắm lấy tay em, đi cùng em được không?”
“Được.” Lục Kiến Thành gật nhẹ đầu.
Có sự phối hợp của anh, Nam Khuê cố gắng đưa anh lên giường nằm.
Giây phút Lục Kiến Thành nằm lên giường, Nam Khuê hít sâu một hơi.
Sau đó đi tìm thuốc hạ sốt.
Tìm thuốc xong, cô bưng theo một cốc nước ấm đi đến gần Lục Kiến Thành.
“Mau dậy đi uống thuốc hạ sốt đi, hạ sốt rồi sẽ dễ chịu hơn.”
Lục Kiến Thành chống người dậy, sau đó choáng váng rồi lại ngồi xuống, khi nhìn thấy áo ngủ mỏng manh trên người Nam Khuê, nhất là khi thấy cánh tay trắng mềm và xương quai xanh gợi cảm của cô, anh có cảm giác mình càng nóng hơn.
Hơi nóng kia điên cuồng gào thét trong cơ thể anh.
Cảm giác miệng đắng lưỡi khô, trong cơ thể có gì đó vô cùng khó chịu giày vò anh không ngừng.
Cố gắng kiềm chế bản thân, giọng nói anh trầm thấp đến cực điểm: “Khuê Khuê, anh khó chịu.”
Nam Khuê lập tức đưa nước đến: “Vậy mau uống thuốc, hiệu quả của thuốc này rất tốt, lát nữa sẽ không còn khó chịu nữa.”
Lục Kiến Thành lắc đầu, đồng thời anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen như thác nước của cô: “Đồ ngốc, anh không sốt.”
“Vậy sao lại thế này? Sao trán anh lại nóng như vậy?”
“Không chỉ mình trán nóng mà toàn thân anh đều nóng, nhất là khi trông thấy em, Khuê Khuê, em biết không? Bây giờ anh đã sắp không khống chế nổi bản thân nữa rồi.”
Giờ phút này Lục Kiến Thành không giấu diếm gì nữa.
Anh thừa nhận và nói tình huống cụ thể của mình cho Nam Khuê.
Dứt lời, ánh mắt của anh càng nóng hơn, hầu kết gợi cảm không ngừng nhấp nhô.
Vì nhẫn nhịn nên trên làn da khỏe mạnh màu lúa mì kia đã ửng hồng.
Lúc này Nam Khuê có ngốc đến mấy cũng phản ứng được.
“Sao lại như vậy được? Ai cho anh uống loại thuốc đó?”
Vì quá sốt ruột nên tay Nam Khuê đụng phải tay Lục Kiến Thành.
Cảm giác mát lạnh kia như một liều thuốc giải, điên cuồng khuếch tán khắp cơ thể anh, khiến anh không nhịn được mà muốn nắm thật chặt, muốn chiếm hữu một cách điên cuồng.
Nhưng anh biết, anh không thể.
Anh đã làm cô tổn thương quá nhiều rồi.
Anh không muốn ép buộc cô, cũng không muốn cô chịu uất ức, càng không muốn bản thân lại khiến cô tổn thương.
“Để căn phòng này lại cho anh, em đến phòng ngủ chính ngủ đi.” Lục Kiến Thành nói.
Anh thừa nhận, lúc anh đến đây đã có suy nghĩ riêng của mình, hi vọng cô có thể trở thành thuốc giải của anh.
Nhưng vừa nhìn thấy cô, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Không thể ép buộc cô.
“Vậy anh phải làm sao?” Nam Khuê nhìn vẻ mặt thống khố của anh, trong lòng cũng bị loạn đến không thoải mái: “Lục Kiến Thành, anh nói em biết, có phải anh rất khó chịu không?”
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành cười nhìn cô: “Anh sẽ nói thật cho em biết, đúng là rất khó chịu, nhưng em yên tâm, sức khỏe anh rất tốt, nhịn là được rồi.”
Nhịn?
Chuyện như thế này sao nhịn được chứ?
Nếu chỉ dựa vào sự nhẫn nhịn là có thể qua cửa ải này thì người có bụng dạ khó lường này cũng sẽ không cho anh uống thứ đó.
Đã cho anh uống rồi thì có nghĩa nếu không có người làm thuốc giải thì chắc chắn không thể bìn yên qua được.
“Kiến Thành, em…”
Thấy anh khó chịu, trong lòng Nam Khuê vô cùng khó chịu.
Nói được nửa câu, cô nghẹn ngào, không còn dũng khí để nói tiếp.
Nhưng động tác của cô đã nói rõ tất cả.
Cô dũng cảm đi lên trước, đưa đôi tay trắng như ngọc ra nhẹ nhàng ôm lấy Lục Kiến Thành.
Một hương thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng bao lấy Lục Kiến Thành, cô ở gần như thế này càng khiến nhiệt độ trong cơ thể anh thêm mạnh mẽ.
“Khuê Khuê…”
Anh gọi tên cô, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống từ trán và mặt, có thể thấy được anh nhẫn nhịn vất vả đến mức nào.