“Cút, lập tức cút cho tôi.” Cuối cùng anh không thể kiềm chế được nữa mà quát lên.
Người kia dường như bị dọa, ánh mắt chuyển về phía Chu Tiễn Nam, lên tiếng xin giúp đỡ: “Anh Chu, anh xem…?”
“Xin lỗi, mất công anh chạy đến đây một chuyến, chờ chúng tôi thương lượng xong sẽ liên lạc lại với anh.” Chu Tiễn Nam lịch sự nói.
Người kia nhanh chóng rời đi.
Lần này Lục Kiến Thành như bị điên mà chạy vào, sau đó ôm Nam Khuê vào trong lòng.
“Khuê Khuê, có anh ở đây, anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép ai mang em đi.”
“Trong quan tài lạnh như băng vậy, vừa lạnh vừa tối, anh biết chắc chắn em không muốn ngủ trong đó, em yên tâm, anh giúp em.”
“Anh sẽ luôn bên cạnh em, anh cũng không đi đâu cả!”
Lúc này Lục Kiến Thành như đã phát điên.
“Cần gì phải làm vậy chứ?”
“Bây giờ anh có làm vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cô ấy đã không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, mặc kệ anh có làm gì thì cô ấy cũng đều không biết.” Chu Tiễn Nam nói.
Lục Kiến Thành không nhìn anh ấy dù chỉ một cái, lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến anh, đây là chuyện của tôi và cô ấy.”
Chu Tiễn Nam thở dài một hơi rồi nói: “Tôi chỉ cho anh một đêm, sáng sớm ngày mai tôi nhất định sẽ mang cô ấy đi.”
Nói xong anh ấy xoay người rời đi.
Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Lục Kiến Thành nửa quỳ trên sàn nhà, đôi mắt đen như mực thành kính nhìn “Nam Khuê” trên giường, ánh mắt là sự quyến luyến và không nỡ.
Từ đầu đến cuối, tay của anh đều nắm chặt tay “Nam Khuê”.
“Khuê Khuê, ngủ đi, em yên tâm, anh sẽ bên cạnh em.”
“Có anh ở đây, chắc chắn em sẽ mơ thấy mộng đẹp, đúng không?”
Sau đó Lục Kiến Thành cứ như vậy yên tĩnh trông coi “Nam Khuê”.
Suốt cả một đêm anh đều ở đó trông.
Ngày hôm sau, lúc Chu Tiễn Nam đẩy cửa vào thì thấy Lục Kiến Thành đang uể oải ngồi trên mặt đất, vẻ mặt buồn ngủ.
Sắc mặt anh tái nhợt như vừa bò từ địa ngục ra, trắng đến mức dọa người.
“Ra ngoài!”
Đối với sự xuất hiện của Chu Tiễn Nam, Lục Kiến Thành vô cùng không vui.
Mắt anh không nâng lên, chỉ có tiếng đuổi người lạnh lẽo.
Nhưng Chu Tiễn Nam vẫn đứng yên ở đó.
“Tôi nhắc lại lần nữa, ra ngoài, đây là khu vực riêng tư của tôi và Khuê Khuê, đừng đến quấy rầy chúng tôi.”
Giọng Lục Kiến Thành càng lạnh hơn.
“Tôi cũng đã nói, hôm nay là hạn cuối, tôi nhất định phải mang cô ấy đến nhà tang lễ, sau đó hạ táng.” Giọng Chu Tiễn Nam vô cùng kiên định.
Nghe vậy, Lục Kiến Thành chỉ cảm thấy buồn cười: “Chu Tiễn Nam, Khuê Khuê là vợ tôi, tất cả những chuyện này đều nên do tôi quyết định, anh có tư cách gì?”
Giọng nói mạnh mẽ của Chu Tiễn Nam vang lên: “Chỉ dựa vào việc cuối đời cô ấy kéo tay tôi, nhờ tôi xử lí chuyện hậu sự của cô ấy.”
“Lục Kiến Thành, anh đừng quên, theo pháp luật, giữa hai người không có bất kì quan hệ gì, còn tôi có di chúc của cô ấy.”
Lời này khiến Lục Kiến Thành đau thấu tim gan.
Nhưng đến lúc này Lục Kiến Thành đâu còn quan tâm danh phận hay quan hệ trên pháp luật nữa.
Bây giờ anh đã hoàn toàn bất chấp.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Giữ Khuê Khuê của anh lại.
“Chu Tiễn Nam, tóm lại chỉ cần có tôi ở đây thì anh không có khả năng mang Khuê Khuê đi, nếu muốn mang cô ấy đi, trừ khi anh bước qua xác tôi.”
“Anh muốn làm gì thì làm!”
Nói xong câu đó, Lục Kiến Thành không để ý đến Chu Tiễn Nam nữa.
Cản trở trong dự liệu, cho nên Chu Tiễn Nam cũng không nhụt chí, vẫn kiên nhẫn nói.
“Lục Kiến Thành, anh đã nghĩ kĩ chưa, anh muốn ôm cô ấy ở trong này mãi sao?”
“Cho dù anh có thể ở chỗ này mười ngày nửa tháng, anh cũng có thể không ăn không uống, nhưng Khuê Khuê không được.”
“Mặc dù bây giờ thời tiết rét lạnh, cô ấy nằm ở đây hai người sẽ không sao, nhưng chỉ một lúc sau căn phòng sẽ có mùi rất khó ngửi, khuôn mặt cô ấy sẽ biến dạng, tay cô ấy sẽ nát rữa, cơ thể cô ấy cũng sẽ mục nát.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Mặc dù những lời này rất tàn nhẫn nhưng Chu Tiễn Nam vẫn muốn dùng những câu nói này để kích thích Lục Kiến Thành.
Để anh đồng ý.
Để anh buông tay.
Cho nên, dù tàn nhẫn thì anh ấy cũng muốn nói tiếp.
“Lục Kiến Thành, đây chính là kết quả anh muốn nhìn sao?”
“Uổng công anh tự nhận yêu Nam Khuê tha thiết, đây chính là tình yêu của anh sao? Là một người con gái, chẳng lẽ anh không biết cô ấy quan tâm đến hình tượng và bề ngoài như thế nào sao?”
“Thậm chí trước khi đi cô ấy còn kéo tay tôi, nói dáng vẻ khó sinh xuất huyết của cô ấy quá khó nhìn, máu me khắp người, đầu tóc rối bời, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi, cô ấy khóc rất đau lòng, nói bản thân không đẹp chút nào.”
“Cô ấy nói, bây giờ cô ấy mới biết một công việc, đó là người chuyên môn trang điểm cho người chết, cho nên cô ấy nhờ tôi tìm một người cho cô ấy, cô ấy muốn bản thân thật xinh đẹp, muốn hãnh diện mà rời khỏi thế gian này.”
“Cô ấy còn nói, nếu như xinh đẹp hơn thì có lẽ kiếp sau còn có thể đầu thai vào một nhà tốt!”
Chu Tiễn Nam vừa dứt lời, Lục Kiến Thành đã động lòng.
Đúng vậy, Khuê Khuê của anh.
Cô yêu cái đẹp như vậy!
Sao cô có thể chịu được chuyện mình nhếch nhác khi rời khỏi thế giới này chứ?
Cho nên cho dù rời đi cô cũng muốn bản thân thật xinh đẹp.
Lục Kiến Thành thừa nhận, lí do của Chu Tiễn Nam rất phong phú, cũng rất có lí.
Cho nên điều này đã thuyết phục được anh.
Anh thất thểu đứng dậy từ dưới đất.
Anh đưa tay, muốn chạm vào mặt Nam Khuê.
Nhưng lúc phát hiện hai tay mình lạnh buốt, Lục Kiến Thành lập tức thu tay về điên cuồng chà xát.
Sau đó lại bỏ tay vào trước ngực sưởi ấm.
Mãi cho đến khi hai tay có độ ấm, anh mới nhìn về phía “Nam Khuê”, dịu dàng nói.
“Khuê Khuê, anh biết em thích ấm áp, cho nên anh đã cố ý ủ ấm hai tay, như vậy em sẽ không ghét bỏ tay anh lạnh nữa.”
“Em yên tâm, anh sẽ không làm em lạnh.”
“Nếu như em muốn xinh đẹp, anh nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của em, yên tâm, Khuê Khuê của anh nhất định đẹp nhất.”
Tay của anh tinh tế vuốt ve khuôn mặt của “Nam Khuê”.
Giống như sờ thế nào cũng không đủ.
Lúc trước anh luôn cảm thấy cả đời rất dài.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Đời này kiếp này, có khả năng đây là lần cuối anh tận mắt thấy cô, tự tay cảm nhận cô, cho dù đau đớn nhưng anh vẫn biết cô tồn tại.
Khuê Khuê có khả năng sẽ chỉ còn là kí ức trong thế giới của anh, chỉ là một hình ảnh.
Cũng không còn là một người còn sống.
Nghĩ đến đây, trái tim Lục Kiến Thành đau đến mức muốn vỡ nát.
Cho dù đau đến đâu, lần này anh nhất định phải buông tay.
Khuê Khuê của anh muốn xinh đẹp!
Vậy anh nhất định phải hoàn thành.
Mười giờ sáng, thợ trang điểm đến.
Là một người Chu Tiễn Nam đã nhờ tìm được.
Là một vị mỹ nữ tóc dài tung bay, cô ấy mang theo một hộp dụng cụ, bàn tay mảnh khảnh trang điểm vô cùng đẹp.
Lần này Lục Kiến Thành rất yên tâm.
Sau khi trang điểm xong, Lục Kiến Thành đi vào nhìn, Khuê Khuê của anh càng xinh đẹp hơn.
Nhưng thứ duy nhất không phù hợp chính là bộ quần áo cô đang mặc.
“Đổi quần áo màu đỏ đi, lúc trước Khuê Khuê thích mặc nhất là váy đỏ dài, nói là màu này tươi đẹp như ánh nắng, tràn đầy hi vọng, cũng sẽ tôn lên làn da trắng của cô ấy.” Đột nhiên Lục Kiến Thành nói.
Nghe đề nghị của anh, Chu Tiễn Nam giật mình.
Ánh mắt cũng hiện lên chút bối rối thoáng qua.