Anh quay lại, nhìn Nam Khuê bằng ánh mắt sáng như đuốc: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
“Chồng!”
Nam Khuê cũng không che giấu mà nhìn thẳng về phía anh, dùng thanh âm nhẹ nhàng động lòng người nói với anh.
Nếu đây là cơ hội cuối cùng, thì cô không muốn bỏ lỡ.
Cô muốn nắm thật chặt, thật chắc.
Ngay lúc đó, Lục Kiến Thành cảm thấy trời đất đều đã đứng yên.
Trong trời tuyết mênh mông, mọi thứ trở nên hư vô, cứ như chỉ có anh và cô.
Rốt cuộc nhịn không được.
Anh trực tiếp kéo Nam Khuê về phía mình.
Đôi bàn tay to rộng nhẹ ôm lấy khuôn mặt cô.
Sau đó, đôi môi hồng hào mang theo chút run rẩy hôn lên môi cô.
Bởi vì nhiệt độ rất thấp nên môi Lục Kiến Thành rất lạnh.
Môi của Nam Khuê cũng rất lạnh.
Tuy nhiên, khi hai đôi môi chạm vào nhau, lại rất nhanh đã ấm lên.
Nam Khuê ôm lấy anh, gần như buông bỏ mọi kiềm chế và ngại ngùng, đáp lại anh một cách nhiệt tình.
Nếu là ngày thường, hai người ở bên ngoài thế này, cô nhất định sẽ rất ngại.
Nhưng mà nghĩ đến việc sắp phải rời đi.
Nghĩ rằng đây có thể là lần điên cuồng cuối cùng giữa hai người.
Đột nhiên cô không cảm thấy ngại ngùng chút nào nữa.
Cái gì rụt rè, cái gì thẹn thùng, cô đều không bận tâm nữa.
Lúc này, cô chỉ muốn cảm nhận hơi thở của người đàn ông trước mặt và cảm nhận tất cả những gì thuộc về anh.
Tuyết vẫn tiếp tục rơi.
Cả hai ôm nhau và hôn nhau say đắm.
Dưới ánh đèn đường vàng.
Tuyết rơi trên vai họ.
Cảnh này thực sự, thực sự rất đẹp.Truyện
Trên đường về, Nam Khuê tựa trên lưng Lục Kiến Thành và ôm lấy cổ anh.
Lưng của anh thực sự rất rộng, lại rất ấm áp.
Cả đoạn đường, dường như hai người đi rất lâu.
Nhưng lại giống như rất nhanh, trong nháy mắt đã đến cổng nhà rồi.
Thật luyến tiếc!
Nếu có thể, Nam Khuê thực sự hy vọng rằng con đường này có thể kéo dài mãi mãi.
Cô không cần phải rời đi.
Hai người cũng không cần phải tách rời nhau.
Anh cứ cõng cô trên lưng như thế này, và tiếp tục đi không ngừng, không có điểm dừng.
Nhưng cô biết rằng đó chỉ là hy vọng xa vời của riêng cô.
“Ông trời ơi, không phải nói những người yêu nhau sẽ được ở bên nhau mãi mãi sao? Nhưng nhìn xem, tại sao lại để chúng tôi phải chia lìa tàn nhẫn như vậy?”
Nam Khuê ngửa đầu lên hỏi trời.
Nhưng mà ngoại trừ những bông tuyết rơi trên mặt cô.
Thì không còn gì nữa.
Câu hỏi này, đến ngay cả ông trời cũng không có cách nào trả lời.
“Để em xuống đi!” Đến cửa, Nam Khuê mở miệng.
“Để anh cõng em về không được sao?” Lục Kiến Thành nói.
Sau đó, anh cõng Nam Khuê vào tận phòng ngủ.
Anh pha nước tắm cho cô, lấy bộ đồ ngủ và khăn tắm, mở máy sưởi ra.
Nam Khuê không phải làm gì cả, sau khi vào phòng tắm chỉ cần ngâm mình trong bồn tắm.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nước ấm dội vào người cô, cô lập tức cảm thấy ấm hơn rất nhiều.
Cả người cũng rất thoải mái.
Nhưng nghĩ đến đứa bé, cô biết mình không thể ngâm mình quá lâu.
Cho nên chỉ ngâm mười phút rồi đứng dậy.
Sau khi thay đồ ngủ, cô lại gội đầu.
Gội đầu xong, cô vội vàng lau tóc ướt rồi đi ra khỏi phòng tắm, kết quả thấy Lục Kiến Thành đã không còn ở trong phòng.
Ngay lúc đó, cô đột nhiên hoảng sợ, thậm chí còn không quan tâm đến mái tóc ướt đẫm của mình, cô lớn tiếng gọi: “Kiến Thành…Kiến Thành…”
Nghe thấy tiếng cô gọi, Lục Kiến Thành lập tức thả tàn thuốc trong tay xuống, từ ban công bước nhanh vào.
Sau đó anh ôm Nam Khuê vào lòng.
Anh chỉ đi ra ngoài và hút một điếu thuốc, cũng mới rời đi có mấy phút.
Vốn dĩ anh nghĩ đây là chuyện rất bình thường, nhưng không ngờ Khuê Khuê lại lo lắng, tìm kiếm anh khắp nơi trong tâm trạng hoảng loạn như vậy.
“Anh đi đâu vậy?”
Mãi cho đến lúc này, khi lắng nghe nhịp tim đập của anh, Nam Khuê mới cảm thấy chân thật.
Nhưng giọng nói vẫn rất hoảng loạn và run rẩy.
“Anh không có rời đi, anh chỉ ra ban công hút một điếu thuốc, anh sợ mùi khói làm em khó chịu nên ra ban công hút.”
Lục Kiến Thành nói xong, Nam Khuê lại lập tức ôm chặt lấy anh.
Vẻ mặt hoảng sợ giống như con mèo con, sợ anh sẽ đi mất.
Lục Kiến Thành cũng cảm thấy có gì đó không đúng, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Sao em lại sợ anh rời đi như vậy?”
“Ưm, hôm nay trời lạnh, ôm anh thật thoải mái.”
Nhận thấy cảm xúc của mình có chút quá độ, Nam Khuê lập tức đổi chủ đề.
Sau đó ôm anh.
Có thể là do anh vừa mới hút thuốc xong, trên người vẫn còn vương chút mùi thuốc lá.
Nam Khuê lại cảm thấy mùi khói trên người anh lúc này rất gợi cảm, cũng rất dễ ngửi.
Cô chợt nghĩ: Có lẽ yêu một người là thế!
Không chỉ yêu anh, mà còn yêu cả mùi trên người anh.
Ánh mắt anh rơi xuống mái tóc đẫm nước của Nam Khuê, Lục Kiến Thành lập tức dẫn cô đến ghế sô pha và ngồi xuống.
Sau đó anh vào phòng tắm lấy máy sấy, nghiêm túc sấy tóc cho cô.
Nhiệt độ trong phòng đã tăng lên, cho nên chưa đến mười phút, tóc của Nam Khuê đã khô hoàn toàn.
Cất máy sấy tóc đi, Lục Kiến Thành nhìn cô và nói: “Vừa nãy ở bên ngoài lạnh lâu rồi, em đi ngủ sớm đi, khi nào xong việc anh sẽ quay lại với em.”
“Anh phải đến thư phòng làm việc hả?” Nam Khuê hỏi anh.
Lục Kiến Thành gật đầu.
Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ rất hào phóng, rất hiểu chuyện mà để anh đi.
Nhưng hôm nay, cô không muốn điều đó chút nào.
Cô muốn ích kỷ giữ anh bên mình.
Có thể ở bên cô thêm một phút, một giây cũng được.
Thấy anh đã tới cửa, sắp rời đi rồi.
Nam Khuê lo lắng đến mức quên xỏ giày mà chạy tới ôm eo anh: “Chồng à, hôm nay anh có thể không đến thư phòng làm việc, ở lại với em và bảo bảo được không?”
Nghe được giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô, Lục Kiến Thành không chút suy nghĩ mà nhanh chóng gật đầu: “Được.”
Xoay người lại, anh ôm lấy Nam Khuê.
Ngón tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Sao hôm nay em lại không muốn để anh đi như vậy?”
Để xóa tan nghi ngờ của anh, Nam Khuê làm nũng nói: “Mấy ngày trước công ty trong giai đoạn khủng hoảng, anh vẫn luôn rất bận, lúc đó em vẫn tự nói với mình, anh có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở bên cạnh em.”
“Nhưng bây giờ mọi chuyện đang chuyển biến rất tốt rồi, hôm nay em muốn anh ở bên cạnh em và bảo bảo một đêm.”
“Kiến Thành, xin lỗi, em đã lừa anh, nhưng đây là ngày cuối cùng anh ở bên em và bảo bảo, cũng là đêm cuối cùng em và bảo bảo ở bên cạnh anh. Tha thứ cho sự tùy hứng của em, em thật sự muốn trân trọng đêm cuối cùng này.” Nam Khuê nói thầm trong lòng.
Nghe được lời nói của Nam Khuê, Lục Kiến Thành lập tức thở dài.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má Nam Khuê: “Khuê Khuê, khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, cũng đã làm em ấm ức, là do anh thất trách, không sắp xếp được thời gian cho em và bảo bảo.”
Nam Khuê lắc lắc đầu, dùng nụ cười để che đi nước mắt bên trong: “Không, em và bảo bảo chưa bao giờ trách anh, em và bảo bảo yêu anh, cho nên sẽ không do dự ủng hộ anh.”
“Cảm ơn em, Khuê Khuê.”
Có được một người vợ như thế này quả là một điều may mắn.
Giờ phút này, trong lòng Lục Kiến Thành giống như một cơn sóng cuồng bạo, điên cuồng dâng trào, sóng cao hơn từng tầng từng lớp.
Cho đến khi, mắt anh rơi vào đôi chân trần của Nam Khuê.
Giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: “Sao em lại đi chân đất, giày cũng không đi vào?”