“Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh không về sao?”
“Anh có chút việc phải ra ngoài một chuyến, em ngủ trước.”
Vừa dứt lời, Chu Hiểu Tinh còn chưa kịp hỏi anh muốn làm gì.
Bên tai đã là tiếng xe máy ầm ầm chạy đi xa.
Trong vòng chưa đầy một phút, bóng dáng của anh đã nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
“Mạc Hàn”
Giọng của Chu Hiểu Tinh chỉ có thể hét lên trong không khí đầy cô đơn.
Đã hơn 11 giờ đêm.
Trước mặt Nam Khuê còn bày một bàn thức ăn thịnh soạn, Trần Tranh đổi nước lạnh trước mặt cô thành nước nóng mấy lần.
“Thiếu phu nhân, nước lạnh rồi, tôi đổi cho cô một cốc nóng nhé!”
“Đợi lát nữa đi, đợi anh ấy tới rồi cùng đổi một thể.” Nam Khuê đáp.
Anh ấy?
Trần Tranh hoang mang một hồi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, “anh ấy” trong lời thiếu phu nhân là chỉ thiếu gia.
“Thiếu phu nhân, đã hơn 11 giờ rồi, thiếu gia còn đến không?”
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, Nam Khuê gật gật đầu: “Có thể sẽ trễ một chút, nhưng tôi tin anh ấy nhất định sẽ đến.”
“Vậy”
Trần Tranh mở môi, lời nói trong miệng vừa nói ra một chữ liền chợt dừng lại.
Thực ra, anh ta muốn nói: Vậy nếu như không đến thì sao? Thiếu phu nhân, cô định làm thế nào?
Nhưng nhìn biểu cảm chờ mong trên mặt Nam Khuê, cuối cùng anh ta cũng không đành lòng, một câu cũng không nói nữa.
“Vậy được, vậy tôi đợi thiếu gia đến, giúp hai người rót cốc nước nóng.”
Cuối cùng, Trần Tranh lời đến miệng lại thay đổi.
Thời gian, lặng lẽ trôi qua.
Nam Khuê không nhìn điện thoại, cũng không nhìn đồng hồ.
Trong lòng cô chỉ có một niềm tin: “Kiến Thành, anh sẽ đến mà đúng không?” Em tin là anh nhất định sẽ đến.”
Đột nhiên, điện thoại kêu lên một tiếng.
Nam Khuê nhìn qua bằng khóe mắt, sau đó đưa tay nhẹ nhàng ấn tắt.
Đó là đồng hồ báo thức lúc 11:55 tối.
Là do cô tự tay đặt.
Khi đồng hồ báo thức này vang lên, nếu anh còn chưa đến, điều đó có nghĩa là cô đã thất bại hơn phân nửa.
Nhưng ngay cả khi thua, cô vẫn muốn chờ đợi năm phút cuối cùng.
Cho dù không đợi được gì, cho dù không có kết quả.
Cô cũng muốn thực hiện cảm giác nghi thức này đến cùng.
Nam Khuê đặt tay lên bụng: “Con yêu, con nói xem cha có đến không?”
“Cha con thật sự không cần chúng ta nữa sao?”
Trong lòng nghẹn ngào, chua xót, nhất thời có một cảm giác muốn rơi lệ.
Thật ra, cô đã không còn ôm hy vọng nữa.
Lúc này, điện thoại lại reo lên một lần nữa.
Đồng hồ báo thức lúc 11:59.
“Con yêu, xem ra cha thật sự sẽ không đến, chúng ta thua rồi.”
“Không sợ, cho dù cha không đến, mẹ cũng sẽ ở bên con.”
Lúc này, Nam Khuê đứng lên khỏi ghế, đồng thời mở lời: “Trần Tranh, đi chèn cửa vào đi!”
Nếu anh đã không tới, cô cũng không cần phải để cửa cho anh nữa.
Nam Khuê đứng dậy, đang định xoay người vào phòng, thì đột nhiên
Ngay tại khoảnh khắc đó, cánh cửa chợt bị một lực mạnh đẩy ra.
Ngay sau đó, thân ảnh cao lớn quen thuộc của Cố Mạc Hàn từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Anh đứng dưới ánh trăng, người phủ bụi, tóc rối bời, tuyệt không giống bộ dáng anh tuấn trước kia.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, Nam Khuê vẫn cảm thấy rất đẹp trai.
“Kiến Thành”
Nam Khuê không kìm lòng được kêu lên, cô đứng dậy, lập tức chạy tới.
Mãi cho đến khi đứng trước mặt anh, Nam Khuê mới dừng lại.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn lên khuôn mặt quen thuộc của anh, cố gắng kìm nén sự rung động của trái tim, bình tĩnh nói: “Anh đến rồi à?”
“Ừm, tôi đến rồi.”
“Nhưng anh” Nam Khuê nói được một nửa, giọng nói đột nhiên nghẹn lại: “Không phải nói không đến sao?”
“…”
Dưới ánh trăng bao phủ, Cố Mạc Hàn liền lẳng lặng nhìn cô.
Đôi mắt đó, trầm mặc và sâu thẳm, khiến người ta nhìn một cái không khỏi chìm đắm.
Anh không nói gì, nhưng khuôn mặt đẹp trai như được thượng đế điêu khắc đó, dưới ánh trăng lại càng đẹp đến hoàn hảo.
Một lúc lâu sau, anh khẽ mở môi mỏng, chậm rãi mở miệng.
“Không phải cô nói, sẽ đợi tôi mãi, đợi đến khi tôi đến mới thôi sao?”
Nam Khuê trả lời anh: “Nhưng mà, anh đã đến muộn rồi.”
“Ý em là sẽ đợi anh, nhưng em cũng đã nói, là trước 12 giờ tối nay.”
Nghe được câu trả lời này của cô, Cố Mạc Hàn cười cười.
Nụ cười đó, dưới ánh trăng lại mang một loại mỹ cảm hào hoa vô song.
Nam Khuê thừa nhận, cô lại mềm lòng lòng.
Trái tim cũng bị trêu chọc đến đập rộn ràng.
Hóa ra cho dù đã qua bao nhiêu năm, mặc kệ anh có mất trí nhớ hay không, cũng mặc kệ anh là Cố Mạc Hàn hay Lục Kiến Thành.
Chỉ cần là anh, thì vẫn sẽ là anh.
Cô sẽ không có bất kỳ sức đề kháng nào với anh.
Anh không đến, cô thất bại;
Anh đến rồi, cô cũng thất bại.
Thật ra cho dù có thế nào, cô cũng đều thua không còn mảnh giáp.
Lúc này, Cố Mạc Hàn khép lại ý cười, cong môi trả lời: “Cô tính sai rồi.”
“Tôi không hề đến muộn, không sai, cô nói là 12 giờ, bây giờ đúng là đã qua 12 giờ, nhưng khoảnh khắc tôi đẩy cửa ra vẫn là ngày hôm qua, vẫn chưa qua 12 giờ.”
“Sao anh biết?”
Cố Mạc Hàn đưa đồng hồ đeo tay lên: “Tôi đã bấm thời gian đến đây, lúc tôi đẩy cửa này ra còn 10 giây nữa mới đến 12 giờ, cho nên, tôi không đến muộn.”
Lúc này, Nam Khuê cũng cười cười.
Nụ cười này của cô, dịu dàng xinh đẹp, sáng ngời động lòng người, thậm chí còn kiều diễm động lòng người hơn cả những bông hoa nở rộ trong sân.
“Được, vậy cứ coi như anh không đến muộn đi!”
Giọng nói thanh lệ hạ xuống, Nam Khuê đi một bước vào trong phòng.
Ở đằng sau, Cố Mạc Hàn lập tức bước theo.
Nam Khuê nhìn về phía thức ăn trên bàn: “Đồ ăn đều nguội rồi, em bảo người hâm nóng lại cho anh.”
“Không cần đâu.” Cố Mạc Hàn nói: “Tôi uống nước nóng là được rồi.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu.
Trần Tranh đi về phía trước, lần lượt rót nước nóng cho hai người.
Sau đó, anh ta đóng cửa lại, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người Nam Khuê và Cố Mạc Hàn.
Thời gian dường như đột nhiên dừng lại, không khí tràn ngập sự yên tĩnh và ôn hòa.
Cả hai đều lặng lẽ uống nước nóng trong cốc.
“Đồ ăn trên bàn đều nguội rồi, cô đã ăn chưa?” Cố Mạc Hàn hỏi.
“Ừm, em ăn một ít rồi.”
“Còn anh thì sao? Tại sao lại đột nhiên đổi ý?”
Nam Khuê cầm cốc lên, đang định uống nước.
Đột nhiên, có thể là tay không cầm vững, nên cả cốc nước đều đổ hết lên người cô.
Khoảnh khắc đó, Cố Mạc Hàn gần như là không chút suy nghĩ, đứng dậy trực tiếp lao qua.
Một tay anh đặt cốc trà xuống, một tay nhanh chóng nắm lấy tay Nam Khuê lo lắng hỏi: “Thế nào rồi? Để tôi xem, có bị bỏng không?”
Nam Khuê không cho anh nhìn, cô rụt tay lại.
Vừa mở miệng nhẹ nhàng nói: “Không phải anh nói mình đã có vị hôn thê rồi sao, như vậy không hay đâu?”
“Để tôi xem thử tay cô.” Thái độ của Cố Mạc Hàn vẫn kiên quyết.
Nam Khuê vẫn rụt tay lại, vẫn chưa đưa tay ra.
Anh lại bá đạo nắm lấy tay cô, cẩn thận quan sát.
“Bị bỏng đến đỏ lên hết rồi, là một phụ nữ mang thai, cô không biết phải chăm sóc tốt cho bản thân sao? Dường như mỗi lần tôi gặp cô, cô đều xảy ra chuyện.”
Bị anh dạy dỗ, Nam Khuê đỏ mũi, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Lập tức kéo tay về, cô cực kỳ buồn nói: “Không cần anh quản, anh buông em ra!”