Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có chút bất ngờ, là Lục Kiến Thành gọi điện đến.

“Alo, Kiến Thành…” Nam Khuê cố gắng khống chế tâm trạng mình, cô dùng giọng bình tĩnh nhận điện thoại.

“Em dậy lúc nào vậy? Cơ thể hôm nay thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, không nôn chút nào, bé con khá ngoan.”

Lúc này trên xe đột nhiên vô cùng ồn ào.

Lục Kiến Thành nhíu mày: “Em đang ở đâu? Có vẻ khá ồn.”

“Em đang đi dạo phố, bụng sẽ nhanh chóng to lên, không thể mặc được quần áo đẹp, cho nên em muốn nhân lúc này mua thêm nhiều quần áo đẹp hơn.”

“Được, em mua nhiều một chút rồi đưa cho người khác cầm, ông xã trả cho em.”

“Cảm ơn ông xã, vậy em đi dạo trước.”


Cúp điện thoại, hai tay Nam Khuê lập tức run rẩy.

Sau đó cô lấy sim điện thoại ra ném đi rồi thay sim mới.

Làm xong mọi thứ, cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không dám nhớ đến giọng nói và bóng dáng của anh.

Không dám nghĩ tâm trạng của anh sau khi phát hiện cô rời đi.

Cũng không dám nghĩ đến tương lai sau này của cô và đứa nhỏ sẽ như thế nào.

Con đường phía trước, tất cả đều là ẩn số.

Không cần chờ đến tối, một giờ chiều anh đã nhận được điện thoại của dì Chu.

Nội dung rất đơn giản: “Thiếu gia, có chuyện bà già tôi nhất định phải nói cho cậu biết, thiếu phu nhân đi ra ngoài từ sáng đến giờ vẫn chưa về.”


“Cái gì mà vẫn chưa về?” Lục Kiến Thành nhìn đồng hồ, giọng cao hơn: “Bây giờ đã là chiều rồi. Buổi sáng tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói đang đi mua đồ, hôm nay ai đư cô ấy ra ngoài? Nói lái xe lập tức đến cửa hàng tìm cô ấy.”

“Thiếu gia, lái xe đã tìm vài lần ở cửa hàng nhưng vẫn không tìm được thiếu phu nhân, anh ấy gọi điện thoại rồi nhưng điện thoại thiếu phu nhân luôn trong tình trạng tắt máy, không thể gọi được.”

“Tôi cũng đã gọi điện thoại cho thiếu phu nhân, tất cả đều là tắt máy, lúc này tôi mới ý thức được không ổn nên lập tức gọi cho cậu.” Giọng của dì Chu cũng vô cùng lo lắng.

“Được, tôi lập tức về.”

Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành bắt đầu điên cuồng chạy về nhà.

Xe của anh lao nhanh trên đường.

Trên đường, tay anh lúc nào cũng run rẩy, gần như tay lái cũng không thể cầm được.

Trái tim cũng rơi xuống.

“Khuê Khuê, đừng đi, tuyệt đối đừng đi.”

“Chúng ta trải qua nhiều khó khăn như vậy, vất vả lắm em mới gả cho anh, trở thành cô dâu của anh, sao em lại có thể mang theo bé con mà rời đi chứ?”

“Chờ anh, nhất định phải chờ anh.”

Trong lòng Lục Kiến Thành điên cuồng gào thét, anh không dám nghĩ nhiều hơn nữa.



Trên đường về, anh đã không ngừng gọi điện thoại cho Nam Khuê.

Nhưng từ đầu đến cuối đầu dây bên kia đều là “Số máy quý khách vừa gọi tạm không liên lạc được.”

“Khuê Khuê, sao em có thể nhẫn tâm bỏ anh ở lại chứ?”

Vì tâm trạng anh không ổn định nên tốc độ lái xe quá nhanh.

Đột nhiên một người phụ nữ dắt tay một cô bé đi qua.

Lục Kiến Thành giật mình, lập tức phanh gấp lại.

May mắn phanh lại kịp thời nên xe dừng lại đúng lúc.

Người phụ nữ kia lập tức nổi giận, điên cuồng đập vào cửa sổ xe.

Nhìn cô bé kia, nhất là khi thấy hai mẹ con họ, Lục Kiến Thành như thành quả cầu da xì hơi.

Đột nhiên anh không khống chế được mình nữa mà gục vào tay lái, cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình.

Giây phút này anh gần như là gào khóc.

Không chỉ rơi nước mắt.

Mà tiếng khóc cũng rất lớn.

Nước mắt rơi lên vô lăng rồi dần dần biến mất.

Trái tim anh như bị xé thành nhiều mảnh, mỗi một lần đều đau đến mức không thể thở được.

Người phụ nữ kia vẫn còn đập cửa kính, Lục Kiến Thành kéo cửa kính xuống, sau đó kí một tờ chi phiếu đưa cho cô ta: “Do tôi lái quá nhanh, may mắn không khiến hai người bị thương, đây là chút thành ý của tôi, hi vọng có thể bù đắp được lỗi lầm vừa rồi.”

Người phụ nữ kia nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì lập tức trợn tròn mắt.

Cô ta lần nữa nhìn người đàn ông đang lái xe sang, trong lòng bỗng nảy ra một kế, la lớn: “Ôi chao, chút tiền này là muốn đuổi ai đây? Nhìn cái xe sang này của anh thì ít nhất cũng phải mười vạn.”

Lục Kiến Thành không muốn nghe giọng nói ồn ào của cô ta, hơn nữa anh vẫn phải nhanh chóng quay về.

Anh nâng tay, lúc chuẩn bị kí một tấm chi phiếu khác thì bé gái tết tóc đột nhiên kéo tay mẹ mình: “Mẹ, chúng ta không thể lấy thêm tiền được, chú đã phải trả giá vì sai lầm của mình rồi.”

“Mẹ nhìn mà xem, chú ấy cũng khóc rồi, trên mặt vẫn còn nước mắt đó. Cha nói con trai không dễ khóc, chú chắc chắn là gặp chuyện gì đó vô cùng đau lòng nên mới không cẩn thận đụng vào chúng ta, chúng ta tha thứ cho chú có được không ạ?”

Người phụ nữ nghe xong thì xoa đầu cô bé, vui mừng nói: “Được, mẹ nghe Đình Đình.”

Trước khi đi, cô bé còn giơ ngón tay cái lên với Lục Kiến Thành: “Cha nói chuyện đau lòng đều là quá khứ, chú, hi vọng chú có thể vượt qua khó khăn này và vui vẻ như Đình Đình vậy.”

Vẻ mặt Lục Kiến Thành lại lần nữa thay đổi.

Anh nghĩ đến Nam Khuê, càng nghĩ đến bé con trong bụng cô.

Rời khỏi anh, một mình cô sinh hoạt như thế nào được chứ?

Hơn nữa cô còn đang mang thai, một người phụ nữ có thai lại khó khăn đến mức nào chứ?

Nếu như anh có thể tìm được thì tốt.

Vậy nếu như anh không thể tìm được thì sao?



Có phải anh sẽ không được gặp cô và bé con nữa không?

Về đến nhà, Lục Kiến Thành lập tức điên cuồng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Sau khi đi vào anh mới phát hiện, trong phòng gần như không có bất kì thay đổi nào.

Đừng nói là quần áo, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da ngày thường cô hay dùng, một số đồ vật rất tiện để mang theo cô cũng không mang đi.

Mở ngăn kéo ra, anh sững sờ đứng nhìn.

Thứ duy nhất Khuê Khuê mang đi chỉ có giấy chứng nhận và báo cáo kiểm tra sức khỏe.

Cho nên đây không phải là ý muốn bồng bột của cô.

Đây là kế hoạch cô đã chuẩn bị từ trước, cô cũng quyết tâm rời khỏi đây.

Nếu không thì sao cô lại có thể yên lặng rời đi như vậy chứ?

“Khuê Khuê, anh về rồi!”

“Anh về gặp em và bé con rồi!”

Lục Kiến Thành lớn tiếng nói, giọng nói như tan nát cõi lòng.

Nhưng mặc kệ anh lớn tiếng gọi như thế nào thì trong phòng cũng không còn ai nhẹ nhàng gọi tên anh nữa.

Cũng sẽ không còn người trả lời anh.

Căn phòng lớn như vậy đột nhiên yên lặng không còn sự sống.

Ngoài không khí ra thì vẫn chỉ có không khí.

Lạnh quá!

Lục Kiến Thành ngồi trên sàn nhà, trong tay ôm lấy chăn Nam Khuê tối qua đắp đi ngủ: “Khuê Khuê, tại sao em lại rời đi? Có phải gần đây anh quá bận rộn, không để ý đến em và bé con nên khiến em uất ức không?”

“Hay là do những sai lầm trước kia của anh đã khiến em tổn thương?”

Ngoài hai lí do này ra, Lục Kiến Thành thật sự không tìm ra được lí do nào khác.

Đúng vậy, anh nghĩ không ra.

Thậm chí nghĩ đến đầu cũng trở nên đau nhức.

Từ video giám sát của cửa hàng, trong video có thể thấy Nam Khuê chưa từng đi vào trong mua sắm.

Sau khi xuống xe, cô đã lập tức đi ra từ cửa chính của tầng một.

Cho nên cô đã quyết định sẽ rời đi từ sáng sớm.

“Khuê Khuê, em không cần anh nữa sao?”


“Em và bé con đều không cần anh nữa sao?”


Lục Kiến Thành nhìn khắp căn phòng, nơi nào cũng có bóng dáng của cô, anh gần như phát điên.


Nhưng rất nhanh anh đã biết nguyên nhân.


Lúc Lâm Tư Vũ đứng trước mặt anh, như người thắng cuộc mà hỏi: “Kiến Thành, được rồi, giữa chúng ta đã không còn trở ngại nữa rồi, vậy lúc nào anh có thể cưới em?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK