Lục Kiến Thành thuận thế nắm tay Nam Khuê đi sang chỗ khác.
Miệng Lục Nhu mấp máy một lúc lâu cũng không thể nói được gì.
Cuối cùng cô ta không khống chế được mà run rẩy.
Lúc này điện thoại của cô ta vang lên, là Phương Thanh Liên gọi đến.
“Alo, chị Thanh Liên.” Lục Nhu thút thít khóc trả lời.
Trước khi gọi Phương Thanh Liên đã đoán, với tính cách của Lục Nhu kiểu gì cũng gặp thất bại ở chỗ Lục Kiến Thành.
Bây giờ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Lục Nhu, cô ta tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn.
Phương Thanh Liên lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Chị đã nói rồi mà, Nam Khuê bây giờ không giống ngày trước, cô ta đã sớm quyến rũ anh họ em đến thần hồn điên đảo, nếu như hôm nay chúng ta không ra tay thì sẽ hoàn toàn hết cơ hội.”
“Chị Thanh Liên, chị nói đúng, tất cả em đều nghe theo chị.”
“Được, vậy em cứ làm theo những gì chị nói.”
“Ừm.”
Một tiếng nữa trôi qua, bữa tiệc cũng đã đến lúc kết thúc, những khách mời cũng đã gần hoàn thành xong bữa ăn.
Lục Nhu cho người làm một bát canh giải rượu, sau đó nhân lúc không có người, cô ta lập tức đổ hết thứ đang cầm trong tay vào.
Sau khi quấy đều, cô ta lập tức bê bát canh giải rượu kia đến chỗ Lục Kiến Thành.
Thấy cô ta đến, sắc mặt Lục Kiến Thành vô cùng trầm thấp.
Lục Nhu nhanh chóng nói: “Anh, thật xin lỗi, em đến để xin lỗi anh.”
“Cô còn biết nhận lỗi sao?”
“Em biết em không nên đổ lỗi cho chị dâu, em thừa nhận em có chút trẻ con, nhưng đó chỉ là vì em hơi ghen tị với chị ấy thôi, mọi người đều thích chị ấy, dù là ông nội hay là anh, ngay cả bác trai bác gái cũng thích chị ấy.”
“Chị ấy như tiêu điểm của ngôi nhà này, được tất cả mọi người cưng chiều, trong mắt mọi người chỉ có chị ấy, còn em như thằng hề vậy.”
“Mẹ em cũng vừa mới biết chuyện, bà ấy cũng mắng cho em một trận rồi, em đã suy nghĩ rất lâu, cũng biết mình đã sai rồi.”
“Anh, nể tình em là em họ anh, em tha lỗi cho em đi. Đây là canh giải rượu em tự tay nấu cho anh, anh yên tâm, sau này em sẽ vô cùng tôn trọng và bảo vệ chị dâu, sẽ không gây chút phiền phức nào cho chị ấy, nếu chị dâu không thích thì sau này thấy chị ấy em sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không khiến chị ấy khó chịu.”
Lục Nhu vừa nói đã gọi hai chữ “chị dâu”.
Không thể không nói, hai chữ này khiến trong lòng Lục Kiến Thành như nở hoa.
“Chỉ duy nhất lần này, không có lần thứ hai.”
Nghe vậy, Lục Nhu lập tức vui vẻ cười: “Được rồi, anh, anh có thể tha thứ cho em là tốt rồi, vậy canh giải rượu này…”
Lục Kiến Thành nhận bát canh, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Cuối cùng anh nhìn Lục Nhu: “Cô là em họ tôi, ít nhiều gì tôi cũng sẽ nể mặt nhà họ Lục, nhưng cô nhớ rõ, nếu như cô có bất kỳ chống đối nào với chị dâu hay có hành động thiếu tôn trọng nào thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Vâng, vâng, anh họ, lời anh nói em đều nhớ rõ.” Lục Nhi liên tục gật đầu.
Sau đó bưng cái bát kia quay lại.
Khi thấy canh giải rượu trong bát bị uống hết sạch không còn một giọt, trong lòng cô ta mừng thầm, có thể nói là sướng ngất trời.
Nam Khuê, để tôi xem cô có thể đắc ý đến khi nào.
Cô sẽ nhanh chóng rơi vào địa ngục mà thôi!
Nghĩ đến đây Lục Nhu đã cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.
Cô ta lấy điện thoại ra, không kịp chờ mà gọi điện cho Phương Thanh Liên: “Chị Thanh Liên, thành công rồi, chị có thể bắt đầu chuẩn bị.”
“Thật sao?” Phương Thanh Liên có chút chắc chắn hỏi lại.
“Ừm, em đã nói theo lí do mà chị nói, anh họ nghe thấy em gọi cô ta là chị dâu thì lập tức hết cảnh giác, uống cạn bát canh giải rượu kia.”
“Nhu Nhu, em chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên rồi chị Thanh Liên, em tận mắt nhìn thấy anh họ uống hết canh giải rượu, vô cùng chính xác.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn em Nhu Nhu, em là người có công lớn nhất trong chuyện này, yêu em chết mất.”
Uống xong canh giải rượu, Lục Kiến Thành đúng là cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Mặc dù buổi trưa anh uống rượu không đến mức say không biết gì nhưng vẫn là uống hơi nhiều.
Cộng với buổi tối lại uống thêm nên vẫn có chút men say trong người.
Những khách mời khác đều lần lượt ra về, Lục Kiến Thành vốn đang đứng cùng với Lục Minh Bác đã tiễn khác thì anh nhanh chóng cảm giác được cơ thể mình có gì đó không đúng.
Trong người nhanh chóng xuất hiện một cảm giác khô nóng điên cùng đánh mạnh vào lí trí của anh.
Mặt anh cũng lập tức ửng hồng.
Dáng vẻ vô cùng giống như uống say.
“Con uống nhiều rồi, chuyện còn lại cha và mẹ con sẽ lo, con lên tầng nghỉ ngơi trước đi.” Lục Minh Bác nói.
Cơ thể đúng là nóng một cách bất thường, hơn nữa anh còn cảm thấy vô cùng đau đầu, cho nên cũng không có cậy mạnh mà đi lên phòng nghỉ ngơi.
Thấy anh vào phòng ngủ, Lục Nhu lập tức gọi điện thoại cho Phương Thanh Liên: “Chị Thanh Liên, mau lên, anh họ về phòng ngủ rồi, Nam Khuê vẫn chưa vào, chị có cơ hội rồi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Phương Thanh Liên ở trong nhà vệ sinh nghiêm túc trang điểm lại.
Sau khi xác nhận mình đã vô cùng xinh đẹp, cô ta kéo chiếc váy đen trên người, sau đó đi giày, xinh xinh đẹp đẹp đến phòng ngủ của Lục Kiến Thành và Nam Khuê.
Vì trên đất có trải thảm nên Phương Thanh Liên cởi giày rồi nhẹ nhàng đi vào trong phòng.
Đúng lúc này, bóng dáng Lục Nhu chui lên tầng hai, sau đó lập tức khóa cửa phòng lại.
Sau khi vào phòng ngủ, Phương Thanh Liên cẩn thận đi vào trong.
“Kiến Thành…”
Cô ta nhẹ giọng nói, nhưng trên ghế sopha căn bản không có người.
Cho rằng anh trong phòng tắm, Phương Thanh Liên chạy vào trong phòng tắm tìm.
Nhưng trong đó cũng có người.
Ngay cả trên giường cũng không có ai, trong phòng căn bản không có bóng người nào.
Người đâu?
Chạy đi đâu rồi?
Phương Thanh Liên lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lục Nhu: “Anh của em đi đâu rồi?”
“Ngay trong phòng ngủ đó, em tận mắt nhìn thấy anh ấy đi vào mà.”
“Sao có thể chứ, chị tìm khắp phòng ngủ cũng không thấy anh ấy, ngay cả cái bóng cũng không thấy.” Phương Thanh Liên tức giận không kiềm chế được, có thể nói là tức đến sôi máu.
Vất vả lắm mới sắp xếp được mọi chuyện, không ngờ lại không thấy người đâu.
Có thể nói là vô cùng bực mình.
“Không thể nào, chị Thanh Liên, em nhìn thấy anh họ vào phòng ngủ mà.”
“Vậy em có rời đi lúc nào không?”
“Ôi…” Lục Nhu lập tức vỗ đầu hối hận nói: “Em có rời đi một chút, nhưng chỉ có hai phút mà thôi, thật sự chỉ có một chút.”
“Ngu ngốc, hai phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện đấy em biết không? Anh của em căn bản không có trong phòng, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là anh ấy đã ra khỏi phòng trong hai phút đó.”
“Anh ấy đã uống bát canh giải rượu kia, thuốc đã ngấm vào người, có khả năng sẽ lập tức có tác dụng, em nhanh chóng mở cửa cho chị, nhất định phải tìm được anh ấy trong thời gian ngắn nhất.”
Nếu không tất cả cố gắng của bọn họ đều trở nên vô ích.
Lục Nhu gãi đầu, khó xử lên tiếng: “Nhưng mà chị Thanh Liên, em…em…”
Cô ta ấp a ấp úng, căn bản không dám nói câu kế tiếp.
Phương Thanh Liên không nhịn được cơn tức nữa, trực tiếp quát to: “Em cái gì mà em? Có chuyện gì thì em mau nói đi, bây giờ lập tức mở cửa ra cho chị.”
Lần này Lục Nhu chỉ có thể nghe lời mà nói: “Thật xin lỗi chị Thanh Liên, em không có chìa khóa phòng ngủ của bọn họ.”