“Không ngon sao? Tôi thử xem.”
Nam Khuê múc một thìa đang định đưa lên miệng thì đột nhiên Lục Kiến Thành liền cúi người ăn hết thìa cô vừa múc.
“Anh cố ý.” Nam Khuê bĩu môi tỏ vẻ tức giận nhìn anh. Càng khiến cô không ngờ tới chính là, một giây sau Lục Kiến Thành bưng bát tổ yến đó ăn sạch.
Nam Khuê nhìn chiếc bát thuỷ tinh trống không, chớp chớp mắt: “Có phải anh đói rồi không?”
“Không có.”
“Vậy anh tranh ăn với tôi làm gì?” Nam Khuê nhìn anh khó hiểu. Hơn nữa cô nhớ rõ ràng anh không thích ăn yến chưng mà, lúc trước khi cô ở nhà ăn yến, anh còn ghét bỏ nó.
Hôm nay là bị làm sao đây, một miếng đã ăn hết yến rồi. Không giữ lại cho cô chút xíu nào.
Cốc cốc cốc, chuông cửa vang lên. Nam Khuê vừa mở cửa ra, bác Chu đã cười hì hì hỏi: “Thiếu phu nhân, cô và thiếu gia ăn hết chưa? Tôi tới lấy bát đi.”
“Ồ, ăn hết rồi. bác Chu đợi một chút.” Nam Khuê nhanh chóng đưa hai chiếc bát cho bác Chu.
Nhìn thấy hai chiếc bát ăn hết sạch sẽ, nụ cười trên mặt bác Chu càng đậm, không ngừng nói: “Tốt, tốt, thật tốt!”
Bác gái Chu xuống lầu Vân Thư liền nóng ruột hỏi: “Thế nào rồi? Đều ăn hết rồi chứ?”
“Ăn rồi ăn rồi, phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân đều ăn hết rồi.” Bác Chu nở cười vui mừng.
Vân Thư cũng khó khăn mà nở nụ cười: “Sau lần này tôi không tin bụng Nam Khuê vẫn không có động tĩnh gì.”
“Phu nhân, bà dụng tâm như vậy, thiếu gia chắc chắn sẽ hiểu được, bà yên tâm đi, thiếu phu nhân chắc chắn sẽ sớm có em bé thôi.”
Trong phòng ngủ, Nam Khuê đóng cửa lại, trên mặt còn vẻ thắc mắc. Không phải chỉ là ăn một bát tổ yến thôi sao? Sao bác Chu lại vui vẻ tới như vậy.
Cô thấy cả bác Chu và Kiến Thành hôm nay đều kì lạ.
“Mau khai sự thật, có phải anh ở sau lưng tôi làm ra chuyện gì rồi không?” Nam Khuê bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành chắc chắn sẽ không thừa nhận, anh xua tay: “Không có, tôi có thể giấu em làm gì chứ.”
Vừa nói xong, anh liền cảm nhận được lại thêm một ngọn lửa đang bùng cháy trong người. Vả lại còn thấy mãnh liệt hơn lần trước.
Qua thêm nửa tiếng nữa, đúng vào lúc thuốc phát huy mạnh nhất. Khuôn mặt Lục Kiến Thành nóng rực, giống như vừa bước ra từ phòng xông hơi vậy, những làn da màu lúa mạch đều hồng rực lên.
Không chỉ như vậy, trên người anh cũng bắt đầu đỏ lên.
Nam Khuê rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường, lập tức bước tới hỏi: “Anh làm sao thế? Mặt anh sao lại đỏ vậy?”
“Không sao.” Lục Kiến Thành cố gắng chống đỡ.
Đặc biệt khi ánh mắt rơi xuống bộ đồ ngủ đáng yêu của cô, nhìn thấy cần cổ non mềm trắng ngần như tuyết của cô lộ ra ngoài, ngọn lửa trong người anh càng bùng lên dữ dội.
“Sao lại không sao được? Mặt anh đỏ như thế này, trên người cũng đỏ như thế, lại còn toát mồ hôi, Lục Kiến Thành, anh đừng doạ tôi, có phải hôm nay anh uống nhiều rượu quá rồi, thế nên bị dị ứng cồn rồi không!”
“Anh đừng sốt ruột, tôi gọi điện thoại ngay đây, chúng ta đi bệnh viện.” Nam Khuê có chút gấp gáp rồi, cô cầm chiếc điện thoại chuẩn bị gọi.
Lục Kiến Thành thấy thế liền giữ lấy cổ tay cô, cố gắng nhịn lại nói: “Anh không sao, không phải bị dị ứng cồn, chỉ là không cẩn thận uống nhầm chút thuốc.”
Thuốc?
“Thuốc gì?”
Nhìn cô chớp chớp hai mắt, trông đến là ngây thơ đáng yêu, dáng vẻ vô cùng thuần khiết, đặc biệt là cặp lông mi dài như hai chiếc quạt đang khẽ chớp, tựa như đang mời gọi anh vậy.
Lục Kiến Thành không thể nhịn được nữa, yết hầu đang điên cuồng nhấp nhô. Dùng chút lực, anh kéo Nam Khuê vào ngực.
“Kiến Thành, rốt cuộc là anh bị làm sao…” lời Nam Khuê còn chưa nói hết trời đất liền quay cuồng, Lục Kiến Thành ép cô xuống giường.
Chóp mũi Lục Kiến Thành dán vào chóp mũi cô, làn hơi thở nóng rực đều phả lên gương mặt cô, bao trùm toàn bộ lên cô.
Nam Khuê lập tức nín thở, gần như không dám nhúc nhích. Nhưng mà hơi thở của anh ngày một gấp gáp hơn, vả lại nhiệt độ trên người ngày càng bùng nổ hơn.
Những giọt mồ hôi trên trán giống như những giọt nước mưa điên cuồng rơi xuống. Nam Khuê bị doạ sợ rồi, ôm lấy anh vội vàng hỏi: “Kiến Thành, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Anh đừng doạ tôi!”
Âm thanh từ yết hầu Lục Kiến thành gợi cảm thoát ra một nụ cười khàn khàn: “Cô bé ngốc, thế này mà cũng không biết à?”
Nam Khuê mờ mịt nhìn anh. Cuối cùng anh cũng không thể nhịn được nữa, cúi thấp đầu hung hăng hôn lên môi cô.
Bắt được hương vị quen thuộc, sự ngọt ngào này dường như càng làm anh thêm điên cuồng, khiến anh mê muội.
Ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, Lục Kiến Thành hoàn toàn bị mất khống chế, điên cuồng chiếm đoạt cô.
Cho đến khi một giọt nước mắt rơi xuống tay anh, hai giọt rồi ba giọt. Cuối cùng hai dòng nước mắt liên tục rơi xuống, Lục Kiến Thành lúc này mới như bừng tỉnh từ cơn mộng.
Nam Khuê cắn chặt môi, từ đôi mắt lờ mờ nước nhìn anh, gương mặt uỷ khuất đau lòng: “Anh làm tôi đau, môi tôi đau.”
Lục Kiến Thành cúi thấp đầu, lúc này mới phát hiện bây giờ môi cô đã sưng đỏ lên rồi. Anh nâng gương mặt cô lên, dựa vào trán cô, dịu dàng nói: “Xin lỗi Nam Khuê, tôi không cố ý đâu.”
“Xin lỗi…” Anh thấp giọng thì thầm nói.
Nam Khuê khóc rưng rức, ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên: “Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Anh hung dữ như vậy, anh doạ tôi rồi đó.”
“Có biết vì sao tôi không cho em ăn bát yến đó không?” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ mờ mịt lắc đầu.
“Bởi vì mẹ đã bỏ thuốc vào canh giải rượu của tôi, nếu như tôi đoán không sai thì bát yến đó của em cũng có thuốc, bởi vì bà ấy muốn mau mau được bế cháu.”
Lúc này dù Nam Khuê có ngốc thì cũng hiểu. “Anh nói là, cái…cái loại thuốc đó.” Nam Khuê nói xong, trên mặt liền đỏ lên.
“Thế có phải anh rất khó chịu không? Nam Khuê đau lòng hỏi anh.
Lục Kiến Thành nghiến răng nói: “Em nghĩ thế nào?”
“Vậy phải làm sao? Có thuốc giải không?”
“Em.” Lục Kiến Thành nói.
“Hả?” Nam Khuê nhất thời nghe không hiểu. Lục Kiến Thành cúi thấp đầu hôn lên môi cô: “Cô bé ngốc, em chính là thuốc giải của tôi, chỉ cần làm xong thì tự nhiên anh sẽ ổn.”
Nam Khuê cúi đầu: “Nhưng mà ngày mai chúng ta ly hôn rồi, không thể…”
Đây cũng là lý do mà Lục Kiến Thành cố gắng nhẫn nhịn. Nếu như hai người vẫn đường đường chính chính là vợ chồng, nếu như ngày mai hai người không ly hôn, anh cần gì phải nhịn khổ sở như vậy.
Nhưng rõ ràng biết sắp phải ly hôn rồi vẫn còn làm những chuyện như vậy với Nam Khuê thì quá khốn nạn rồi.
“Tôi biết em sẽ không đáp ứng, em yên tâm, tôi sẽ không đụng đến em đâu.” Lục Kiến Thành đảm bảo nói.
Nam Khuê gật đầu hỏi anh: “Vậy tôi có giúp gì được cho anh không?”
“Đi giúp tôi mở bồn nước lạnh, tôi đi tắm.”
“Được.”
Nam Khuê rất nhanh đã mở một bồn nước lạnh, Lục Kiến Thành nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp ngâm cả người vào trong bồn.
Nam Khuê nhìn bồn nước lạnh đấy đều cảm thấy hơi lạnh ngấm cả vào xương cốt, vậy mà anh ấy lại trực tiếp ngồi vào trong đó.
“Thế này anh có bị cảm không?”
“Không, em ra ngoài trước đi.” Lục Kiến Thành vừa nhắm mắt vừa nói.
“Nhưng mà hình như anh vẫn rất khó chịu.” Nam Khuê đang cực kỳ lo lắng.