“Đúng rồi con gái, vừa rồi bác sĩ nói những lời kia?”
Chu Hiểu Tinh lập tức xua tay, lơ đãng nói: “Haizz, mẹ, những thứ đó đều là giả, chính là con cố ý bảo bọn họ nói để gạt Mạc Hàn thôi.”
“Tuy rằng thời gian ở chung không lâu, nhưng tính cách của anh ấy con vẫn biết rõ.”
“Bây giờ anh ấy biết con vì anh ấy mất điđứa bé, còn mất đi thiên chức làm mẹ, anh ấy nhất định sẽ không nỡ chia tay với con.”
“Con rất chắc chắn, anh ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
“Muốn nói tiếc nuối duy nhất chính là người phụ nữ Nam Khuê kia, cô ta thế mà lại phúc đại mệnh lớn, đi leo núi một chuyến mà không xảy ra chuyện.”
Nhắc tới đây, mẹ Chu đặc biệt lo lắng: “Hiểu Tinh, việc này con phải giữ trong bụng, ngàn vạn lần không thể để người khác biết. ”
“Mẹ yên tâm đi, hơn nữa, con cái gì cũng không làm, người kia cũng chỉ đường mà thôi, tất cả đều là ngẫu nhiên, tra không ra trên đầu con đâu.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Lúc Cố Mạc Hàn đi ra khỏi bệnh viện, người thẫn thờ như vô tri vô giác.
Nhất là khi đứng ở ngã tư đèn giao thông, anh bỗng nhiên không biết mình nên đi trái hay đi phải.
Có vẻ như chọn cái nào cũng đều sai.
Chọn ai cũng một loại tổn thương lớn.
Là lỗi của anh, tất cả đều đổ của anh.
Lúc này, điện thoại reo.
Là Nam Khuê gọi tới.
“Alo” anh bắt máy, giọng nói có vẻ đặc biệt mệt mỏi.
“Mạc Hàn, anh làm sao vậy? Có phải không nghỉ ngơi tốt, giọng nói có chút khàn khàn!”
Giờ phút này Nam Khuê vẫn hoàn toàn không biết gì, hồn nhiên không phát giác.
“Có thể vậy, bây giờ em đang ở nhà sao?” Anh hỏi.
“Ừm, đúng vậy, hôm nay thời tiết tốt, em đang nằm phơi nắng trong sân, hơn nữa anh biết không, hôm nay bảo bảo ở trong bụng đặc biệt đáng yêu, nó giống như đang nhảy múa theo âm nhạc vậy, đạp rất vui vẻ.”
Nhắc tới “bảo bảo”, Cố Mạc Hàn lại nghẹn ngào.
Hiểu Tinh bây giờ đang chịu đựng nỗi đau mất con, mà đau khổ và bi kịch này, đều là do anh gây ra.
“Mạc Hàn, sao anh không nói gì vậy?”
“Vừa rồi ở đèn giao thông, vậy em ở nhà chờ anh, anh tới ngay lập tức, đến anh sẽ nấu cơm trưa cho em.”
Nghe thấy anh muốn nấu bữa trưa cho mình, Nam Khuê vui vẻ gật đầu: “Được! ”
“Muốn ăn cái gì, lát nữa anh mua tới.”
“Ừm, muốn ăn dưa hấu và kem.” Nam Khuê lập tức nói.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng cô không ôm mấy hy vọng.
Bởi vì không ai cho phép phụ nữ mang thai ăn những thứ này trong giai đoạn cuối của thai kỳ cả.
Nhưng cô tham lam, chính là đặc biệt muốn ăn.
Ngoài ý muốn hơn, Mạc Hàn lại có thể đồng ý với cô.
“Được, vậy lát nữa anh mua cầm đến, nhưng phải đồng ý với anh không được tham ăn, chỉ có thể giải cơn thèm ăn, ăn vài miếng thôi.”
Nghe đến đây, Nam Khuê đã vô cùng bất ngờ và vô cùng vui mừng.
Vì vậy, cô ngay lập tức đảm bảo: “Vâng, anh ăn nhiều, em và em bé chỉ ăn một chút.”
Cúp điện thoại, Nam Khuê vẫn còn cười, đang đắm chìm trong trạng thái hạnh phúc thỏa mãn.
Nhất là đứa bé trong bụng đang động đậy trái phải, trong lòng cô càng thêm vui vẻ.
“Bảo bối, cha muốn đến nấu cơm cho con và mẹ ăn đấy, con thấy vui sao?”
“Con cũng cảm ứng được đúng không, con biết cha sắp về nhà với chúng ta, sau đó chào đón con ra đời, đúng không?”
Khuôn mặt trắng nõn của Nam Khuê được bao phủ trong ánh sáng ấm áp, tràn ngập sự hạnh phúc.
Nhưng bất kể như thế nào cũng không thể tưởng tượng được phía sau sẽ trải qua thất vọng và đau khổ như thế nào.
Lúc Cố Mạc Hàn tới, Nam Khuê vừa mới từ trên ghế dài đứng lên.
Nhìn thấy cô, mặc dù cái bụng đã lớn, cô vẫn sải bước, giống như một cô bé, vui vẻ chạy qua.
“Mạc Hàn, anh tới rồi!”
Cô nhìn anh, trên mặt đều là hạnh phúc và ý cười.
Ngay cả khóe miệng cũng cong cong.
Khóe miệng Cố Mạc Hàn cũng lộ ra nụ cười, anh cưng chiều sờ sờ đầu Nam Khuê: “Em đi nghỉ ngơi trước, hay là chơi điện thoại đi, anh đi nấu cơm trưa cho em.”
“Em đã nghỉ ngơi rất lâu rồi, chơi điện thoại không tốt cho mắt, em sẽ đi xem anh nấu cơm.”
“Đồ ngốc, nấu cơm có cái gì đẹp chứ, trong phòng bếp đều là khói dầu, em hít nhiều không tốt.”
“Ồ” Nam Khuê bĩu môi, ở trước mặt anh lộ ra vẻ xinh đẹp và đáng yêu của một cô bé: “Nhưng em không sợ khói dầu nha, hơn nữa, chỉ ở một lát, sẽ không sao. ”
“Hơn nữa, dáng vẻ nấu cơm của anh đẹp trai như vậy, em muốn đứng ở bên cạnh nhìn nha!”
Nam Khuê vừa làm nũng, vừa đưa tay lay lay cánh tay Cố Mạc Hàn.
Cố Mạc Hàn nhìn cô, trái tim ngay lạp tức mềm nhũn.
“Được rồi, anh thua. Vậy đồng ý với anh, lát nữa cách nồi trong tay anh một chút, anh bảo Trần Tranh mang cho em một cái ghế đặt ở trong phòng bếp, em mệt thì ngồi một lát.”
Vừa dứt lời, Trần Tranh đã mang ghế xuất hiện trước mặt anh.
Sau đó chuyển hướng, nhanh chóng đặt vào nhà bếp.
Nam Khuê cười, ôm lấy cánh tay anh, cùng anh vào bếp.
Lúc Trần Tranh rời đi, cố ý nhìn thoáng qua trong phòng bếp.
Cố Mạc Hàn đang cắt một miếng dưa hấu nhỏ, Nam Khuê đứng bên cạnh anh ngửa đầu, sau đó anh lập tức đút miếng dưa hấu vào miệng Nam Khuê.
Tuy rằng cách một cánh cửa, nhưng Trần Tranh vẫn cảm nhận được hạnh phúc và tình yêu giữa hai người.
Trong khoảng thời gian này, anh ta đi theo bên cạnh Thiếu phu nhân lâu như vậy.
Có thể nói, anh ta đã gặp rất nhiều mặt của cô.
Khí phách, bình tĩnh, mềm mại, mong manh, mạnh mẽ.
Nhưng duy chỉ có, chưa từng thấy qua cô giống như bây giờ, giống như một cô gái nhỏ, trên mặt nở nụ cười ngây thơ đáng yêu nhất, hạnh phúc mỹ mãn tươi cười, đơn giản như vậy không có một chút phòng bị nào.
Trước kia, anh ta từng nghi ngờ, anh Chu đã trả giá nhiều như vậy, vì sao giữa anh ấy và thiếu phu nhân không có khả năng.
Bây giờ anh ta hiểu rồi.
Ngoại trừ thiếu gia, thiếu phu nhân sẽ không ở cùng một chỗ với bất kỳ kẻ nào.
Và không bao giờ cho bất cứ ai khác một chút cơ hội.
Tất cả sự ngây thơ đáng yêu, vui giận yêu ghét của cô, mặt chân thật nhất trong cuộc sống của cô đều chỉ giữ lại cho một mình thiếu gia.
Lúc này, anh ta nhìn vào ánh nắng mặt trời vàng, ấm áp chiếu xuống.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: anh ta hy vọng thiếu gia và thiếu phu nhân có thể hạnh phúc mãi.
Luôn luôn hạnh phúc.
Về phần anh ta, nếu như có thể yên lặng bảo vệ bọn họ, chính là hạnh phúc lớn nhất của anh ta.
Cơm đã nấu xong, Nam Khuê nhìn một bàn cơm thịnh soạn, vừa vui vừa đau lòng.
“Ngon không?” Cố Mạc Hàn dịu dàng hỏi.
Nam Khuê nếm thử một miếng, trên khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười hài lòng: “Ngon, đặc biệt ngon.”
“Nhất là món cá chua ngọt này, mùi vị rất ngon, còn đặc biệt mềm. Nhân tiện, em nhớ hình như trước đây anh không biết nấu món ăn này.”
“Biết mấy ngày nay khẩu vị của em không tốt, món ăn này chua chua ngọt ngọt, làm món khai vị, cố ý học vì em.” Anh trả lời.
Nam Khuê vui vẻ hỏi: “Sau này em muốn ăn món gì, anh đều sẽ làm cho em sao?”