Lúc này Lục Nhu đau đớn kêu lên, nước mắt cũng điên cuồng rơi xuống: “A, đau… đau quá…”
“Đau chết mất, con đàn bà điên này, mau bỏ tao ra.”
Lâm Niệm Sơ lạnh lùng nhìn cô ta: “Bây giờ biết đau rồi, vừa rồi khi xông lên không nghĩ tới hậu quả à.”
“Mày mau bỏ tao ra, tao là em họ của Lục Kiến Thành đó.” Lục Nhu vẫn tiếp tục gào la ầm ĩ, không hề có ý muốn nhận lỗi nào.
Lâm Niệm Sơ dùng sức bóp chặt tay cô ta, Lục Nhu đau đớn gào lên: “Mau bỏ tao ra, nếu không đừng mong tao sẽ dễ dàng để mày rời đi.”
“Đừng nói cô chỉ là em họ của Lục Kiến Thành, cho dù có là em gái ruột đi nữa thì tôi cũng không sợ. Tốt nhất cô hãy nhớ kĩ hôm nay vào, nếu dám động vào Khuê Khuê lần nữa, cô có tin tôi cắt đứt cánh tay chó này của cô không.”
Trong lòng Lục Nhu tràn đầy hận ý, nhưng Phương Thanh Liên đang ra sức nhìn cô ta lắc đầu. Ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn cô ta mau khuất phục, chịu ít khổ sở hơn.
Cuối cùng đúng là đau không chịu nổi nữa, Lục Nhu mới miễn cưỡng nói: “Tôi biết rồi, cô mau bỏ tôi ra, đau chết tôi rồi.”
“Nói to lên chút, tôi không nghe thấy.”
Lục Nhu tức phát điên nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Lâm Niệm Sơ. Cô ta gào họng lên nói: “Tôi sai rồi, mau bỏ tôi ra.”
Lâm Niệm Sơ vừa buông tay ra, cánh tay Lục Nhu liền rũ xuống. Cô ta xoa xoa cánh tay đau nhức rồi đẩy xe lăn của Phương Thanh Liên về phía quầy hàng: “Chị Thanh Liên, không cần quan tâm đến bọn họ nữa, chúng ta đi chọn nhẫn thôi.”
“Được.” Phương Thanh Liên gật đầu, nhẹ nhàng cười giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi không có liên quan gì đến cô ta vậy.
Cái kỹ năng diễn kịch này đúng là khiến người ta ‘khâm phục’.
Hai người đó đi tới quầy hàng, nhân viên lấy ra vài mẫu nhẫn, kết quả bọn họ lại không nhìn trúng được cái nào.
Lúc này nhân viên giới thiệu cho bọn họ một mẫu cực kỳ đặc biệt, cực kỳ quý giá, cả thiết kế cũng rất mới mẻ, trong mắt hai người bọn họ lập tức loé lên tia sáng.
Lâm Niệm Sơ liếc nhìn, khoé miệng kéo lên một nụ cười nhẹ.
Tốt lắm, cá đã cắn câu rồi.
Nam Khuê còn tưởng màn kịch này kết thúc rồi, đang định đứng lên chuẩn bị rời đi, kêt quả Lâm Niệm Sơ kéo tay cô lại, thấp giọng giải thích: “Khuê Khuê, kịch hay còn ở phía sau.”
“Ý cậu là…?”
Nam Khuê nhìn về phía quầy hàng, nhớ lại cảnh vừa rồi Niệm Niệm nói gì đó với nhân viên, trong lòng chợt hiểu ra mọi chuyện.
Cô nhân viên giới thiệu chiếc nhẫn trước mặt lộng lẫy, toả sáng lung linh, nói đơn giản thì là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị đại diện cho tình yêu.
Sau đó đeo gang tay rồi tự tay đeo lên cho Phương Thanh Liên ngắm thử. Phương Thanh Liên ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, vui vẻ không rời mắt.
Đặc biệt khi nhìn thấy ánh sáng chói lọi do ánh sáng phản chiếu từ viên kim cương trên chiếc nhẫn, cô ta càng thêm động lòng, hoàn toàn không muốn cởi ra.
Cô ta đưa tay lên ngắm nghía trái phải rồi gật đầu quyết định ngay: “Được rồi, tôi lấy chiếc này.”
“Được thưa cô, xin cô đợi một chút, tôi đi lập hoá đơn rồi sẽ gói lại cho cô.” Cô nhân viên vui mừng.
“Không cần đâu.” Phương Thanh Liên nói: “Tôi đeo luôn.”
Cô nhân viên lập tức nở nụ cười như hoa: “Được thưa cô, tôi sẽ đi lên đơn ngay.”
Rất nhanh sau đó cô nhân viên đã cầm một tờ hoá đơn tới. Phương Thanh Liên đưa chiếc thẻ cho nhân viên, nhưng mà mấy phút sau, nhân viên đều đứng bên cạnh máy quẹt thẻ không nhúc nhích.
Sau vài lần thất bại, cô nhân viên bước tới gần Phương Thanh Liên mỉm cười: “Cô Phương, xin lỗi số dư của thẻ này không đủ, cô còn thẻ nào khác không?”
“Cái… cái gì?” Đôi môi Phương Thanh Liên run rẩy giống như không dám tin.
Trong thẻ này của cô ta có tới hơn 200 vạn, đây là tất cả tiền riêng cô ta tích cóp bao nhiêu năm nay.
Nếu như không phải vì để mua chiếc nhẫn này cô ta cũng không nỡ đụng vào số tiền này.
“Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền, hoá đơn đâu?”
Nhân viên lập tức dùng hai tay đưa cho Phương Thanh Liên. Khi nhìn thấy số tiền 500 vạn trên đó, hai mắt cô ta lập tức mờ đi, cả người đều choáng váng.
Trời ạ, 500 vạn. Chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, làm sao lại đắt tới như vậy?
Dù thế nào cô ta cũng không ngờ được chiếc nhẫn trước mặt lại đắt tới như vậy, cô ta chỉ nghĩ trong khoảng 50 vạn mà thôi.
Nhưng nếu trong tình cảnh này cô ta nói không lấy nữa thì không phải tự vả mặt sao, quá mất mặt rồi.
Phương Thanh Liên cắn chặt môi, bắt đầu hối hận quyết định vừa rồi.
Nếu biết sớm thì đã hỏi giá cả trước rồi, cũng không đến mức xấu hổ như vậy.
Đặc biệt là khi thấy Nam Khuê và người phụ nữ kia vẫn đi dạo ở bên cạnh, Phương Thanh Liên mới phát hiện bản thân càng không thể so sánh được với họ.
Dù sao hôm nay cô ta nhất định phải mua chiếc nhẫn này. Không quản phải bỏ ra bao nhiêu tiền, cô ta đều phải mua nó.
“Có vài người ấy mà, nếu như đã không mua nổi thì đừng có tự vả mặt như vậy.” Lâm Niệm Sơ không mặn không nhạt cố ý nói.
Nam Khuê cười mỉm, cô ý nói với Phương Thanh Liên: “Chị Thanh Liên, nếu như chị không đủ tiền thì em có thể cho chị mượn, chị yên tâm, lãi suất chắc chắn sẽ thấp hơn ngân hàng đó.”
Hai người họ kẻ tung người hứng khiến Phương Thanh Liên tức tới ói máu.
Cô ta cắn chặt môi, siết chặt nắm tay: “Không phiền tới hai người, tôi có thể tự mua chiếc nhẫn này.”
“Ồ, vậy chúng tôi cũng không lo chuyện bao đồng nữa.”
Ngay sau đó Phương Thanh Liên nhìn Lục Nhu nhẹ nhàng nói: “Nhu Nhu, bên em còn lại bao nhiêu tiền.”
Lục Nhu ấp úng một lát rồi nói: “Không còn bao nhiêu, chị Thanh Liên, chiếc nhẫn này thật sự quá đắt rồi, chị thật sự muốn mua sao?”
“Em nghĩ là chuyện mua nhẫn như thế này vẫn nên để cho anh em chủ động mua thì hay hơn.”
Những lời này giống như đang suy nghĩ cho Phương Thanh Liên nhưng thực ra Lục Nhu không nỡ móc tiền ra cho mượn.
Tuy cô ta là người nhà Lục gia nhưng từ lúc cha qua đời thì hai mẹ con cô ta cũng không còn bao nhiêu tiền nữa, chỉ có duy nhất một con đường đó là dựa vào hoa hồng nhận được từ số cổ phần của cha.
Tuy nói cũng có chút tiền đó nhưng cả cô ta và mẹ đều không có công việc, thường ngày đều quen thói tiêu hoang, khi mua đồ đều chọn những chiếc túi và quần áo hàng hiệu, trong tay thật sự cũng không còn bao nhiêu tiền.
Lúc đầu cô ta muốn làm thân với Phương Thanh Liên vì tưởng cô ta sẽ gả cho anh Kiến Thành, từ đó dựa vào mối quan hệ này để đứng vững gót chân trong Lục gia, thu được chút lợi ích.
Không ngờ được chuyện này đều bị Nam Khuê đạp đổ rồi, thế nên Lục Nhu mới nghiến răng nghiến lợi hận Nam Khuê tới vậy.
Nhưng bây giờ chị Thanh Liên đã mở lời rồi cô ta cũng ngại từ chối.
“Chiếc nhẫn này bất luận thế nào hôm nay chị đều phải mua.” Phương Thanh Liên nói.
Đồng thời nhìn về Lục Nhu: “Nếu như em không tiện thì không sao đâu.”
“Không có, chị Thanh Liên chị nói gì vậy. Sao em lại không bằng lòng chứ, chỉ là trong tay em chỉ có 100 vạn, cộng thêm của chị nữa cũng chỉ đủ một nửa, còn thiếu nhiều quá.”
Phương Thanh Liên cau mày lại suy nghĩ mấy phút, đột nhiên chân mày cô ta giãn ra, đã có cách rồi.
Lúc này cô ta gọi một cuộc điện thoại.