Quý Dạ Bạch nhận lấy, lịch sự nói một tiếng: “Cảm ơn!”
“Không cần khách sáo, hơn nữa tôi phải nói với anh một tiếng xin lỗi mới đúng, nếu như tôi nói tôi không mở đơn thuốc này ra thì có lẽ anh cũng sẽ không tin.” Chu Tiễn Nam nói.
“Cho nên anh đã biết rồi?”
Ngoài ý muốn là Quý Dạ Bạch không hề tức giận.
Cũng có thể do anh ta đã chuẩn bị sẵn tư tưởng.
Lúc nhân viên phục vụ nói đồ đã đưa cho Chu Tiễn Nam, trong lòng anh ta đã nghĩ đến khả năng này.
Dù sao không có ai nghĩ đó là một đơn thuốc liên quan đến sự riêng tư.
“Mạo muội hỏi anh một câu, anh quyết định cứu Nam Khuê ra là vì có liên quan đến tình trạng sức khỏe của anh đúng không?” Chu Tiễn Nam hỏi.
Quý Dạ Bạch cười: “Quả nhiên không có chuyện gì có thể qua được mắt anh. Nhưng nếu như tôi nói cho dù không có căn bệnh này, không liên quan đến tính mạng tôi cũng sẽ cứu cô ấy, anh tin không?”
“Tôi tin.”
Chu Tiễn Nam lập tức chắc chắn trả lời hai chữ này không chút do dự.
“Vì sao?”
“Trên thế giới này có rất nhiều thứ chỉ có vẻ ngoài để lừa gạt người khác, nhưng ánh mắt con người thì khác, cho dù ngụy trang tốt đến đâu cũng sẽ có lúc bị lộ.”
“Nếu như tôi đoán không nhầm, anh đối với nhà họ Lục, với cha anh đã sớm không còn ý hận.”
Quý Dạ Bạch nhìn anh ấy, đôi mắt đen nhánh như có từng tia sáng lướt qua.
“Đột nhiên tôi có cảm giác tiếc hận vì đã gặp anh quá muộn, nếu như quen sớm hơn chút thì có lẽ chúng ta đã thành bạn thân cũng nên.”
“Anh nói đúng, tôi đúng là không còn hận họ, hận một người cũng cần sức và thời gian, chỉ có buông bỏ, không mong chờ, cũng không hận thì tôi mới có thể hoàn toàn thả lỏng và giải thoát.”
“Anh biết không? Lục Minh Bác vì Nam Khuê mà nguyện ý quỳ xuống trước mặt tôi, đúng là khó có thể tưởng tượng được. Anh thấy đấy, thật ra ông ấy cũng là một người cha đạt tiêu chuẩn, vì Lục Kiến Thành mà có thể làm như vậy, không để ý đến tôn nghiêm cũng như thân phận của mình.”
“Chỉ tiếc…” Ánh mắt Quý Dạ Bạch dần ảm đạm: “Tình thương của cha như vậy, ông ấy chỉ dành cho một mình Lục Kiến Thành, còn với tôi thì keo kiệt chưa từng quan tâm.”
“Tôi đã từng hi vọng xa vời, nhưng cũng đã thất vọng, cho nên lần này tôi không còn hi vọng gì ở ông ấy nữa, tôi sẽ tự chữa lành cho bản thân.”
Lúc Quý Dạ Bạch nói những lời này, giọng anh ta trở nên trầm thấp, dịu dàng hơn bình thường.
Có lẽ do anh ta đã nhìn thấu rất nhiều thứ, trong mắt đã không còn sự hận thù nữa, chỉ còn sự bình thản.
“Mặc dù không biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói, anh đừng nên từ bỏ với căn bệnh của mình, nên tích cực trị liệu.”
Quý Dạ Bạch nâng môi cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không chết, tôi sẽ phối hợp với sự chữa trị của bác sĩ. Ngược lại tôi có một việc muốn nhờ anh.”
“Anh nói đi, chỉ cần có thể giúp thì tôi sẽ cố hết sức.”
“Có khả năng chẳng mấy chốc đến ngày tuyên án của mẹ tôi, tôi không cần anh chăm sóc bà ấy, tôi chỉ hi vọng thời gian bà ấy ở trong đó không bị uất ức.”
Chu Tiễn Nam sảng khoái gật đầu: “Được, chuyện này anh cứ yên tâm.”
Lúc hai người ra khỏi quán cà phê đã là chiều tà.
Đám mây lớn màu chanh hồng gần như phủ kín cả một khoảng trời, nhìn từ xa vừa đẹp vừa ưu thương.
Rất đẹp, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy đây là một vẻ đẹp thê lương không nói thành lời.
Dáng người to cao của Quý Dạ Bạch dần biến mất trong ánh chiều tà.
Khi Nam Khuê từ trong cục cảnh sát ra đã là ba ngày sau.
Chu Tiễn Nam và Đông Họa cùng đi đón cô.
Vì chào mừng cô ra, Đông Họa còn cố ý chuẩn bị cho cô một bộ váy dài màu đỏ.
Trong khách sạn gần đó, Nam Khuê tắm rửa hết sự xui xẻo trên người rồi mặc bộ váy kia vào.
Một chiếc váy đuôi cá rất đẹp, vì khá ôm người nên khi Nam Khuê mặc vào có thể cảm nhận được rõ ràng bụng dưới hơi nhô lên.
Suy nghĩ một chút, bé con đã hơn bốn tháng.
Những ngày gần đây đứa nhỏ của cô đã rất kiên cường.
Sau khi kéo khóa váy lên, lúc đánh son môi, Nam Khuê nhìn mình trong gương mà ngẩn mình.
Màu đậu đỏ là màu son anh thích nhất.
Váy đuôi cá là mẫu anh thích cô mặc nhất.
Ngay cả mái tóc xõa dài sau lưng cũng là điều mà anh thích nhất.
Tất cả đều là điều anh thích.
Nếu như có thể, cô hi vọng người đón cô ra ngoài hôm nay là anh.
Nếu như có thể, cô hi vọng ngủ một giấc là thấy anh xuất hiện.
Nhưng kết quả thì sao?
Bao lâu đây?
Anh giống như bốc hơi khỏi thế giới, không có bất kì tin tức gì.
Lúc Đông Họa đi vào thấy Nam Khuê đang ngẩn người.
Nhìn vẻ mặt của cô, cô ấy nhanh chóng đoán được vì sao.
“Khuê Khuê, cậu vui lên đi, là cậu nói chúng ta phải tin vào kì tích.”
“Niệm Khanh và Tư Mặc đã rất lâu rồi không gặp cậu, chắc chắn hai đứa đều rất nhớ cậu, anh Chu đã đặt xong nhà hàng, anh ấy đến đó trước rồi, chúng ta đi thôi.”
Nam Khuê gật đầu: “Được, vậy đi thôi.”
Đến nhà hàng, Nam Khuê vừa vào, Tư Mặc và Niệm Khanh đã lập tức lao đến ôm lấy cô.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi, tụi con nhớ mẹ muốn chết.”
“Mẹ, mẹ đi công tác có chăm sóc tốt cho bản thân và em gái không? Em gái có lớn lên chút nào không?”
Hai đứa nhỏ nhanh chóng chuyển sự chú ý lên bụng Nam Khuê.
Nam Khuê vừa cười vừa cưng chiều xoa tóc hai đứa nhỏ, nói: “Sao vậy? Nhanh như vậy mà mẹ đã thất sủng rồi sao, hai đứa chỉ nhớ đến em gái thôi à?”
Hai đứa nhỏ vội vàng xua tay: “Không có không có, mẹ là nữ vương, mẹ vĩnh viễn đứng vị trí thứ nhất.”
Nói thì nói thế nhưng Tiểu Niệm Khanh đã không nhịn được mà nhìn về phía bụng Nam Khuê.
“Mẹ, em gái có lớn hơn không, bây giờ em ấy đã cử động chưa?”
Nghe giọng đã thấy bé kích động đến mức muốn trực tiếp đưa tay ra kiểm tra.
Tiểu Tư Mặc cũng phụ họa: “Đúng vậy mẹ, mẹ mau nói cho tụi con biết đi, mấy ngày này em gái có ngoan không?”
“Ngoan, em gái rất ngoan, hai anh trai ngoan này, các con có muốn sờ em gái nhỏ một chút không?” Nam Khuê cười hỏi.
Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh kích động đồng thanh nói.
“Mẹ, có thể chứ?”
Nam Khuê gật đầu: “Có thể, đương nhiên là có thể.”
Hai đứa nhỏ vẫn vô cùng cẩn thận: “Vậy nếu như em gái đang ngủ thì, tụi con có làm em ấy dậy không?”
“Sẽ không, mẹ sẽ bảo vệ tốt em gái, các con thử kiểm tra xem, có khả năng em gái sẽ trả lời hai đứa đấy!”
Nghe Nam Khuê nói vậy, hai đứa nhỏ đều vô cùng hưng phấn.
Bàn tay non nớt nhỏ nhắn thử thăm dò phía trước, nhẹ nhàng đặt lên bụng Nam Khuê.
Thấy không có phản ứng, hai bé mới cẩn thận đặt toàn bộ bàn tay xuống.
Lúc hai bàn tay nhỏ đặt lên bụng Nam Khuê, hai đứa bé lập tức trở nên kích động.
Tiểu Tư Mặc không nhịn được mà nhẹ nhàng nói: “Em gái, chào em, anh là anh trai em, chờ em ra rồi anh sẽ đưa em đi chơi, sẽ mua rất nhiều đồ ăn cho em, có được không?”
Tiểu Niệm Khanh cũng không chịu yếu thế.
Bé cũng vội vàng tranh thủ tình cảm: “Em gái, còn có anh nữa, anh cũng là anh trai em, anh sẽ mua cho em rất nhiều váy đẹp và trang sức nữa, sẽ cho em mặc thật xinh đẹp, nếu như em nghe thấy thì trả lời anh trai một chút được không?”