Nam Khuê lại gọi thêm một tiếng.
Nhưng phòng khách vẫn trống vắng như cũ, không một bóng người.
Nam Khuê không tin, cô đến nhà vệ sinh, ban công, phòng bếp, nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Nơi nào cũng trống rỗng, ngay cả bóng của anh cũng không thấy.
Chẳng lẽ tất cả thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Bây giờ đã tỉnh mông, cô cũng nên chấp nhận sự thật.
Trái tim của Nam Khuê lập tức chìm xuống, tâm trạng cũng trở nên vô cùng kém.
Cô đúng là điên rồi, mơ mà cũng xem như thật.
Cô đưa tay sờ lên môi mình.
Tối qua họ hôn rất nhiều, họ hôn nhau rất nhiều, nhất là hai lần cuối cùng, nụ hôn của anh nóng như lửa vậy, vừa vội vàng vừa điên cuồng.
Cô thậm chí còn nhớ rõ cảm giác của những nụ hôn dày đặc kia, nhớ kĩ hơi thở nóng rực của anh, nhớ kĩ giọng nói gợi cảm của anh, cũng nhớ kĩ cả giọng nói khàn khàn của anh khi động tình, nhưng cho dù kí ức của cô chân thật như vậy thì tất cả cũng đều là giả.
“Nam Khuê, mày đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Cô đánh vào đầu mình, trong lòng vô cùng buồn bực.
Nhưng vì sao cô cảm giác nụ hôn kia lại không giống là mơ, cảm giác của cô rõ ràng chân thật như vậy mà?
Đột nhiên Nam Khuê nghĩ đến chuyện gì đó, cô lập tức chạy đến phòng tắm.
Cô nhớ rõ hôm qua sau khi cô tắm xong là anh vào tắm.
Anh đã tắm thì chắc chắn sẽ để lại quần áo.
Nhưng cô gần như lật tung cả phòng tắm lên cũng không thấy quần áo của anh.
Không có quần áo.
Cho nên anh căn bản không có đến, cũng không tới chỗ này tắm.
Quả nhiên đúng là cô bị điên rồi, mơ cũng chân thật như vậy.
Ngay lúc Nam Khuê không còn hi vọng gì, cho rằng tất cả đều là một giấc mơ thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Một giây sau, cô thấy Lục Kiến Thành mặc quần áo thoải mái, sải chân dài đi vào.
Nam Khuê nhìn thấy anh thì không để ý đến gì nữa, cô vội vàng chạy đến ôm lấy Lục Kiến Thành.
Vì chạy quá nhanh nên lúc cô gần như là lao về phía Lục Kiến Thành.
Mãi cho đến khi ôm anh, dựa vào ngực anh, nghe tiếng hít thở của anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, Nam Khuê mới tin tất cả những gì đã xảy ra đều là thật.
Cô không có nằm mơ.
Cô thật sự không nằm mơ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Khuê cảm thấy vô cùng vui vẻ, giống như có pháo hoa nở rộ vậy.
Giờ phút này, thế giới của cô vô cùng xinh đẹp.
“Anh đi đâu vậy? Em còn nghĩ rằng anh đã bỏ em lại.”
Mãi đến khi tâm trạng ổn định, Nam Khuê mới ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt linh động chớp chớp, nước mắt lưng tròng, khiến người khác vô cùng đau lòng.
Nhất là ánh mắt uất ức và giọng nói tủi thân kia khiến ai cũng mềm nhũn.
Lúc nói chuyện, hai tay nhỏ của cô ôm Lục Kiến Thành chặt hơn một chút.
Giống như sợ anh rời đi vậy.
“Đồ ngốc, sợ em dậy sẽ đói nên anh đi mua bữa sáng cho em.”
Lục Kiến Thành nâng tay, cưng chiều vuốt tóc Nam Khuê.
“Vậy sao anh không nói cho em, làm hại em tưởng tối hôm qua chỉ là một giấc mơ, còn tưởng rằng anh chưa từng xuất hiện ở đây.”
Nam Khuê càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Vừa tỉnh dậy đã không thấy anh, thậm chí lúc không tìm được anh, cô đúng là đã bị dọa sợ.
Biết người trong ngực mình bị dọa không nhẹ, Lục Kiến Thành lập tức xin lỗi: “Được rồi, là tại anh, là do anh sai, là anh suy nghĩ không cẩn thận.”
“Lần sau không cho phép anh như vậy nữa.”
Nam Khuê bĩu môi, vừa đáng yêu vừa bá đạo nói.
“Được.” Lục Kiến Thành nghiêm túc gật đầu: “Anh đồng ý với em, sau này sẽ không có chuyện anh không nói gì mà đột nhiên rời đi.’
“Ừm, như vậy còn tạm được.”
Lúc này Nam Khuê mới hài lòng.
Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói: “Còn nữa, sau này dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được bỏ em lại một mình.”
“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thấy anh đồng ý nhanh như vậy, Nam Khuê không vui, cô cố ý dậm chân, nghiêm mặt nói: “Lục Kiến Thành, em đang nói nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, nếu như sau này anh bỏ một mình em lại, em sẽ không tha thứ cho anh.”
“Được, cô Nam Khuê, anh cũng vô cùng chăm chú.”
Làm sao bây giờ?
Anh đột nhiên cảm thấy người trong lòng bắt đầu dài dòng.
Nhưng ngay cả khi cô dài dòng anh cũng cảm thấy đáng yêu, chỉ muốn hôn cô một cái.
Nghĩ đến đây, Lục Kiến Thành cũng làm như vậy.
Anh cúi đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi đang líu lo không ngừng của Nam Khuê.
Sau đó càng hôn càng sâu.
Phản ứng đầu tiên của Nam Khuê là ngẩn người, sau đó được anh dẫn dắt thì càng tự nhiên, càng thuần thục hơn.
Lúc hai người buông nhau ra, khuôn mặt Nam Khuê đỏ như ánh bình minh nhìn vô cùng đẹp mắt.
“Anh…” Hơi thở của cô không ổn định, cô thở hổn hển rồi nói: “Anh lại hôn em?”
Lục Kiến Thành cười, anh lại gần hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi đáp: “Đồ ngốc, không phải người yêu thường như vậy sao? Luôn không khống chế được mà muốn hôn đối phương, muốn quấn lấy đối phương.”
“Nhưng anh…” Nam Khuê chỉ vào môi Lục Kiến Thành rồi lại chỉ vào môi mình: “Hai ngày nay anh hôn em rất nhiều.”
“Nhiều sao?” Lục Kiến Thành cố ý hỏi, sau đó lại trả lời: “Anh cảm thấy không nhiều chút nào.”
“Khuê Khuê, đây mới gọi là yêu đương, mới gọi là tình yêu cuồng nhiệt, đừng nói là ba năm lần, một ngày ba mươi, năm mươi lần cũng không nhiều, hay là em không muốn nhiều như vậy?”
“Em…em không có.”
Nói xong mặt Nam Khuê càng đỏ hơn.
Dù ngoài miệng nói không nhưng trong lòng cô rất thích, rất rất thích anh hôn.
Cô đỏ mặt như vậy còn anh lại vô cùng bình tĩnh, không đỏ mặt chút nào.
Đột nhiên Nam Khuê như phát hiện ra một đại lục mới.
Cô phát hiện dù mặt Lục Kiến Thành không đỏ nhưng tai lại vô cùng đỏ.
Nam Khuê nhìn lỗ tai đỏ hồng của anh, đột nhiên cô cảm thấy anh rất đáng yêu.
Cô đưa tay sờ lỗ tai Lục Kiến Thành như sờ thỏ nhỏ, dường như cô mới phát hiện ra chuyện gì rất lạ, bất ngờ nói: “Oa, Lục Kiến Thành, lỗ tai anh đỏ này, anh đang thẹn sao?”
“Không có.” Người nào đó không thừa nhận.
Nam Khuê không tin, cố ý hừ nhẹ: “Hừ, lừa em sao, anh đang xấu hổ.”
“Đây là lần đầu tiên em thấy lỗ tai anh đỏ đó!” Nam Khuê vừa nói vừa đưa tay sờ.
Lần này Lục Kiến Thành thật sự tức giận, anh trực tiếp kéo Nam Khuê vào ngực rồi cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô.
Vành tai lập tức cảm thấy ấm áp, cơ thể Nam Khuê tê dại, cả người cô như chìm vào một hồ nước, mềm mại yếu ớt dựa vào ngực anh.
Thủ đoạn của anh lúc nào cũng cao siêu như vậy, anh biết rõ cô rất ngây ngô, căn bản cô không chịu được một chiêu này của anh.
Xấu xa, anh cố ý.
Chắc chắn anh đang cố ý.
Anh chắc chắn muốn thấy cô thẹn thùng, muốn thấy cô xấu hổ.
“Đồ xấu xa.” Nam Khuê thấp giọng nói.
Thính giác của Lục Kiến Thành rất tốt, anh lập tức nghe được lời này, anh nâng môi, cố ý không vui nói: “Nói ai xấu xa?”
Nam Khuê cũng không sợ anh phát hiện, cô ngẩng đầu lên, ngay thẳng nói với anh: “Nói anh đó.”
Lục Kiến Thành cười cười.
Anh cúi người, lại một lần nữa ngậm lấy vành tai Nam Khuê.
Khác biệt là lần này anh còn cắn nhẹ.
Lỗ tai Nam Khuê lập tức đỏ đến mức có thể rỉ máu, mềm mại không tưởng tượng được.
Không chỉ như vậy, trong lòng cô cũng muốn nổ tung rồi.
Cô thừa nhận, cô không chịu được.
Nam Khuê vừa nghiêng đầu trốn tránh vừa đáng thương xin tha thứ: “Lục Kiến Thành, không… không thích… không thích bị cắn, anh mau thả ra đi, em buồn.”