“Không chỉ vậy, cháu còn có thể cam đoan với Lâm lão gia, từ nay về sau, cháu sẽ đối xử với Tư Vũ như một người anh, nhà họ Lục cũng sẽ như nhà mẹ đẻ của cô ấy.”
“Cháu biết, từ khi chú và dì ra đi, Tư Vũ vẫn rất nhớ bọn họ, mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn lớn lên ở nước ngoài, trong nước không có nhiều người quen, nhưng cô ấy và mẹ cháu rất hợp nhau.”
“Chỉ cần ông đồng ý, mẹ cháu đã ngỏ ý muốn nhận cô ấy làm con nuôi, cô ấy cũng sẽ trở thành một phần của nhà họ Lục chúng ta.”
“Sự thật vạn biến, thay vì ép cháu cưới Tư Vũ, khiến cháu cả đời phải hận cô ấy, không bằng để nhà họ Lục trở thành chỗ dựa sau này của cô ấy, Lâm lão gia là người thông minh, tin rằng ông nhất định sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.”
Những lời này, như thể đánh tan sự kiên trì cuối cùng của Lâm Duy Đống.
Không thể không nói, những lời của Lục Kiến Thành, từng chữ từng chữ, đều đập thẳng vào trái tim ông.
Đều nói trúng tiếng lòng của ông rồi.
Đôi khi, một nhà mẹ đẻ vững chắc, còn đáng tin cậy hơn cả nhà chồng.
Đạo lý này, Lâm Duy Đống làm sao mà không biết.
Nói xong tất cả, Lục Kiến Thành liền đứng dậy cáo biệt.
Sau đó, anh vừa đi được vài bước, giọng nói của Lâm Duy Đống từ phía sau truyền đến: “Chờ một chút.”
Lục Kiến Thành xoay người lại.
Sau đó, anh liền nghe Lâm Duy Đống nghiêm túc nói: “Ta đồng ý rót vốn cho nhà họ Lục, nhưng ta còn có một điều kiện cuối cùng.”
“Lâm lão gia xin cứ nói!”
“Về bệnh tình của ta, đừng nói cho Tư Vũ biết, đã là giai đoạn cuối rồi, thời gian còn lại chưa tới hai tháng, khoảng thời gian cuối cùng này ta hy vọng con bé có thể vui vẻ ở bên ta, chứ không phải mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi.”
Lục Kiến Thành trịnh trọng gật đầu: “Được, cháu nhất định giữ bí mật.”
“Được, vậy cậu về đi, tất cả số vốn chia làm ba đợt, trong vòng một tuần sẽ chuyển xong.” Nói xong, Lâm Duy Đống nhắm hai đôi mắt già nua lại.
“Cảm ơn Lâm lão gia, cháu nhất định sẽ thực hiện lời hứa hôm nay!”
Một lần nữa lướt bản tin, thì trên đó đều đã là tin tức nhà họ Lục và nhà họ Lâm hợp tác, nhà họ Lục giải giải quyết được khủng hoảng.
Không chỉ có thế, nhà họ Lục phục hồi một cách thần kỳ sau khủng hoảng, cổ phiếu trực tiếp điên cuồng tăng cao.
Đọc những tin tức này, Nam Khuê liền vui mừng đến chảy nước mắt.
Thật tốt!
Nhà họ Lục được cứu rồi!
Tâm huyết của ông nội được giữ lại rồi.
Nhưng sau khi phồn hoa, sau náo nhiệt thì sao?
Nam Khuê biết rằng cô phải đối mặt với một thực tế.
Đó là: Người đàn ông thanh phong lãng nguyệt, phong độ ngời ngời trong ký ức đó, thực sự sắp rời xa, không bao giờ thuộc về cô nữa.
Sau này, anh sẽ là chồng của người khác.
Có lẽ cũng sẽ sớm trở thành cha của người khác.
Cô không thể làm nũng ôm anh nữa, hôn anh, gọi anh là “chồng” nữa.
Từ đó về sau, từ “Nam Khuê” này sẽ hoàn toàn triệt để bị xóa bỏ khỏi ký ức và cuộc đời của anh, sẽ không còn dấu vết gì của cô nữa.
Năm năm, mười năm, hai mươi năm sau… và cả quãng đời còn lại.
Đều sẽ là một người phụ nữ khác nắm tay anh, ở bên cạnh anh.
Chỉ cần nghĩ đến những điều này, trái tim cô lại không chịu được mà đau đớn.
Lúc này đây, ngay cả động đậy cũng đau cả bụng dưới.
Ban đầu, chỉ là đau nhẹ, Nam Khuê cũng không để ý lắm.
Nhưng sau đó, cơn đau này càng trở nên rõ ràng hơn, hơn nữa còn lan rộng ra.
Sợ em bé xảy ra chuyện, Nam Khuê lập tức đi đến khoa phụ sản.
Bác sĩ sản khoa kiểm tra một vòng, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, em bé rất khỏe, đôi khi cảm xúc của mẹ bầu thay đổi quá lớn, quá phấn khích hoặc quá buồn, em bé cũng có thể cảm nhận được, cho nên sẽ động đậy mạnh hơn.”
“Động đậy?” Ngẩn ra một hồi, Nam Khuê lập vui mừng nhìn về phía cô bác sĩ: “Đứa bé đã biết động đậy trong bụng tôi rồi sao?”
Những ngày này, lúc ban đêm không ngủ được, cô sẽ lên mạng để đọc một số bài viết về cách làm mẹ.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nội dung trong đó rất toàn diện, hầu như đều có tất cả mọi thứ.
Cô cũng đã tham nhóm mẹ bầu có con lớn tầm bảo bảo.
Mặc dù cô rất ít khi nói chuyện, nhưng khi các bà mẹ bầu nói về một số lưu ý và những điều cần chú ý khi mang thai, cô đều sẽ nghiêm túc đọc.
Mấy ngày trước, cô nhìn thấy một số mẹ bầu nói, đã có thể cảm nhận được bảo bảo động đậy nhẹ trong bụng, cũng chính là thai đạp.
Sau đó cô cũng nhìn thấy rất nhiều mẹ bầu khác cũng nói đã cảm nhận được thai động.
Lúc ấy cô còn rất sốt ruột, không ngờ bảo bảo đã chịu động đậy rồi.
“Cô nhắm mắt lại, tay đặt lên trên bụng, bình tĩnh lại, nghiêm túc cảm nhận một chút, bảo bảo hiện tại đang động đậy.”
“Nhưng mà bởi vì còn tương đối nhỏ, cảm giác của cô có thể không được rõ cho lắm, giống như là con cá nhỏ đang nhẹ nhàng bơi vậy, chậm rãi thôi, cô thử cảm nhận xem.”
Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, đầu tiên Nam Khuê hít sâu một hơi, sau đó chậm hơi thở lại.
Đồng thời bình tĩnh lại và tập trung tất cả sự chú ý vào bụng.
Tuy nhiên, một phút, năm phút, mười phút đã trôi qua…
Tình hình không khả quan lắm, hình như cô vẫn chưa cảm nhận được.
Thấy cô có chút ủ rũ, bác sĩ cười khích lệ: “Không sao đâu, sự nhạy cảm của mỗi bà mẹ đối với thai động đều không giống nhau, chờ em bé lớn hơn một chút là có thể dễ dàng cảm nhận được rồi.”
“Không cần gấp, mọi thứ đều bình thường.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Buổi tối, Nam Khuê trở về nhà.
Bởi vì chỉ có một mình cô ở, cho nên cô đã thuê một ngôi nhà một phòng ngủ và một phòng khách.
Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cơ sở vật chất bên trong rất đầy đủ, hơn nữa một mình cô ở như vậy là đủ rồi.
Buổi tối, Nam Khuê tắm rửa xong nằm trên giường, nhưng có thế nào cũng không ngủ được.
Trằn trọc, lăn qua lăn lại, lại chỉ làm cho tâm trạng càng thêm xao động.
Cuối cùng, cô ngồi dậy và bật đèn.
Sau đó lấy bức tranh đó ra.
Cũng chính là bức ảnh cô vẽ cho Lục Kiến Thành ở văn phòng mấy ngày trước khi rời đi.
Tuy rằng, kỹ thuật vẽ bình thường, nhưng chỉ cần nhìn, trong đầu Nam Khuê đã có thể lập tức hiện ra bộ dạng anh ngồi ở trước bàn làm việc nghiêm túc làm việc.
Nhất cử nhất động, đều rõ ràng như vậy, tựa như hiện lên trong đầu vậy.
Căn bản không hề quên.
Ánh mắt lại rơi xuống cái bàn bên cạnh, Nam Khuê thậm chí còn hoa mắt.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình đã nhìn thấy.
Nhìn thấy anh, anh giống như đang ngồi ở bàn trong phòng, xắn ống tay áo, dáng người cao ngất, một tay đang bút vẽ.
Bất ngờ, cúi đầu viết chữ.
Nam Khuê bỗng thất thần.
Lại hoàn toàn không phân biệt được mọi thứ trước mắt là thật, hay là mộng cảnh.
“Kiến Thành, là anh sao?”
“Thật sự là anh?”
Cô vén chăn ra, không thể kiểm soát mà đi tới.
Khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt của anh, cô không thể nhịn được nữa, trực tiếp vươn tay ra, muốn ôm lấy.
Thế nhưng, khi bàn tay của cô đến gần, thì bỗng nhiên, mọi thứ trước mắt đều đã bị phá vỡ.
Không còn nữa.
Anh đã tan biến như một làn khói.
“Sao có thể chứ? Kiến Thành, là anh mà, rõ ràng là anh, em đã nhìn thấy mà.”
“Có phải anh vẫn còn đang trách em không, cho nên em vừa chạm vào anh liền rời đi.”
“Xin lỗi, Kiến Thành, em không có cách nào khác, em thật sự không có sự lựa chọn, anh tha thứ cho em được không?”
Nam Khuê nhìn cái bàn trống rỗng trước mắt, điên cuồng lắc đầu, và rơi lệ.