Bộ đồ được đóng gói đựng trong hộp rất đẹp. Khi Nam Khuê cầm hoá đơn đi thanh toán, lông mày Lâm Niệm Sơ nhíu chặt lại, trong lòng cô có chút dao động, thật ra ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ấy đã thích bộ đồ tây đó rồi.
Hoắc Ti Yến nghiêm túc như vậy, bình thường chỉ mặc đồ màu đen, nếu như mặc bộ vest màu xanh này lên chắc chắn sẽ rất có khí chất, rất ngầu, cũng sẽ không quá già.
Nhưng mà nên dùng thân phận gì để tặng cho anh ta đây?
Lâm Niệm Sơ cắn chặt môi, cuối cùng vẫn do dự rồi.
Nam Khuê đã thanh toán xong rồi, khi ra ngoài Nam Khuê lại đưa bộ đồ tây trong tay cho Lâm Niệm Sơ: “Mượn hoa dâng Phật, tớ dùng tiền của Lục Kiến Thành mua tặng cậu.”
“Tặng cho tớ?” Lâm Niệm Sơ kinh ngạc.
“Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm rồi, tuy là bây giờ cậu đang rất bận, đa số thời gian sẽ phải quay phim, hai người chúng ta cũng ít gặp mặt hơn, nhưng trong lòng cậu đang nghĩ gì tớ còn không nhìn ra sao?” Nam Khuê nói liền một mạch.
“Hôm đó tớ định hỏi cậu và Hoắc Ti Yến đang ở bên nhau sao?”
“Không có.” Cái câu hỏi này Lâm Niệm Sơ trả lời rất dứt khoát. “Tuy là không rõ hiện giờ hai chúng tớ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng có một chuyện tớ có thể khẳng định, hiện giờ giữa chúng tớ không thể coi là người yêu được.”
“Khuê Khuê, bây giờ trong lòng tớ đang rất loạn, bây giờ đến bản thân tớ cũng không rõ giữa chúng tớ được coi là gì của nhau.”
Nam Khuê đưa bộ đồ tây cho Lâm Niệm Sơ: “Nếu như thích thì cứ thử xem sao.”
“Tuy là tớ từng chịu tổn thương trong tình cảm, cả người đầy thương tích, nhưng mà Niệm Niệm à, tớ vẫn cảm thấy tại thời thanh xuân đẹp nhất này mà có thể gặp được một người mình thích là rất khó, có người có thể đến cuối đời cũng không gặp được người mình thích, lại có người dù đã gặp được nhưng lại rụt rè nhút nhát nên bỏ lỡ nhau.”
“Có thể kết cục của tớ không đẹp, cuộc hôn nhân của tớ cũng không hoàn mỹ, nhưng tớ vẫn cảm thấy mình rất may mắn khi có thể yêu một người hết lòng, tớ không hề thấy hối hận, thật đó, một chút cũng không.”
“Nếu như mà nói hối hận thì tớ chỉ hối hận khi người tớ yêu lại là Lục Kiến Thành thôi.”
“Thế nên Niệm Niệm à, nếu như cậu thật sự thích thì hãy cho bản thân một cơ hội. Hoắc Ti Yến tốt hơn Lục Kiến Thành, ít nhất trong lòng anh ta sạch sẽ, không có người phụ nữ nào chiếm giữ trái tim anh ta hết.”
Lục Kiến Thành thì không như vậy, trong lòng anh ấy, rất phức tạp.
Trước khi cô bước vào thế giới của anh thì từ sớm trong tim anh ấy đã bị cô gái khác lấp đầy rồi.
Thế nên sau này, không cần biết cô làm bao nhiêu chuyện, trở nên tốt đẹp như thế nào thì trong suy nghĩ của anh cô cũng chỉ là một người chiếm chỗ mà thôi.
“Khuê Khuê…” Lâm Niệm Sơ gọi to, thực ra cô ấy muốn nói Hoắc Ti Yến còn phức tạp hơn cô tưởng tượng nhiều.
Nhưng lời đến bên miệng rồi, cô lại nhịn xuống. Chuyện của Nam Khuê hiện giờ đã đủ phiền lòng rồi, không thể khiến cô lo lắng thêm chuyện của mình nữa.
“Sao thế?” thấy Lâm Niệm Sơ không nói gì, Nam Khuê hỏi.
Lâm Niệm Sơ lắc đầu cười nói: “Không có gì, cậu yên tâm, tớ sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
“Ừm.”
Khoảng chừng mười phút sau, Lâm Niệm Sơ đã nhận được bức ảnh tinh xảo của Nam Khuê. Khi nhìn thấy bức ảnh Lâm Niệm Sơ lập tức điên cuồng gửi hàng chục lượt ‘like’.
Đẹp, quá đẹp.
Mặc dù kỹ thuật chụp ảnh của Lâm Niệm Sơ rất OK, Nam Khuê cũng rất xinh xắn, hình chụp ra đã rất đẹp rồi. Nhưng dù sao cũng là tuỳ tiện chụp bằng điện thoại, ánh sáng các loại cũng không chuyên nghiệp chút nào.
Nhưng sửa qua một chút lập tức cảm thấy khác xa rồi, có thể trực tiếp so sánh với bom tấn quốc tế rồi.
“Waoo, Khuê Khuê, cậu cũng debut đi, chúng ta cùng thành lập một nhóm hai chị em, chắc chắn có thể hạ gục hết cả giới giải trí này đó.” Lâm Niệm Sơ hưng phấn nói.
Nam Khuê còn chưa phản ứng lại được, cảm thấy có chút nghi hoặc.
Lâm Niệm Sơ lập tức gửi cho Nam Khuê những tấm ảnh vừa được chỉnh sửa xong. Nam Khuê nhìn những bức ảnh của mình, thật sự không dám tin, kinh ngạc nói: “Đây thật sự là tớ sao?”
“Đương nhiên, chắc chắn đó!”
“Niệm Niệm, cậu làm thế nào vậy?”
“Tớ để thợ sửa ảnh của tớ sửa đó.” Lâm Niệm Sơ trả lời.
“Niệm Niệm, cậu thật sự quá giỏi đó.”
Lâm Niệm Sơ lập tức chọn những bức ảnh đó bấm gửi toàn bộ cho Lục Kiến Thành.
Nam Khuê nhìn qua đúng lúc thấy cô ấy đang gửi ảnh cho Lục Kiến Thành. “Cậu gửi cho anh ấy làm gì? Tớ không muốn gửi cho anh ấy.”
“Đương nhiên là để tăng giá trị quyến rũ của cậu lên cao rồi, để tên Lục Kiến Thành kia mở to mắt ra mà nhìn, Khuê Khuê của chúng ta đẹp như thế này, người con gái mà anh ta không trân trọng có bao nhiêu người thích, cũng không thiếu một người như anh ta.”
Khi Lục Kiến Thành nhận được ảnh thật sự không dám tin. Nam Khuê đang mặc một chiếc váy màu be, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn xinh đẹp, tuy không phải chiếc váy bó sát nhưng từng đường cong trên cơ thể cô đều hiện ra, thon gọn lại xinh đẹp.
Dưới ánh đèn nhẹ nhàng, trên môi cô đang nở một nụ cười tươi tắn, dịu dàng. Đôi mắt cô lấp lánh như được lấp đầy bởi một bầu trời sao.
Hai tay Lục Kiến Thành phóng to bức ảnh ra, khi nhìn rõ được ngũ quan của Nam Khuê trong ảnh, anh mới dám chắc chắn trong ảnh không phải là người khác, tuyệt đối là Nam Khuê.
Không biết vì sao tay đang cầm điện thoại của anh có chút run rẩy. Lục Kiến Thành lập tức gọi điện thoại cho Nam Khuê, nhưng nghe một lúc mới nhớ ra anh đang bị Nam Khuê chặn số.
Anh lại đổi sang wechat, lập tức gửi một tin nhắn: “Đang ở đâu? Anh tới đón em.”
“…”
Im lặng không trả lời.
Lục Kiến Thành lại nhắn: “Trả lời anh!”
“Vẫn còn đang giận sao?”
“Nam Khuê, nói cho anh biết các em đang ở đâu?”
“…”
Kết quả vẫn không có một câu trả lời nào.
Lục Kiến Thành lập tức chuyển hướng nhắn cho Lâm Niệm Sơ: “Hai người đang ở đâu?”
“Lục tổng bây giờ đã biết gấp gáp rồi? Nhưng mà tại sao tôi lại phải nói cho anh biết?”
“Lâm Niệm Sơ, tôi nghĩ tốt nhất cô nên trực tiếp nói cho tôi, tôi không muốn đi tìm Hoắc Ti Yến đâu.”
Lâm Niệm Sơ nghiến răng nghiến lợi, Lục Kiến Thành, anh đúng là độc ác.
Lâm Niệm Sơ trả lời: “Anh đi tìm Hoắc Ti Yến cũng vô dụng, anh ấy cũng không biết đâu.”
“Khuê Khuê có thể block anh thì tôi cũng có thể block Hoắc Ti Yến, Lục Kiến Thành, anh uy hiếp tôi cũng vô dụng, cách duy nhất anh có thể làm đấy là cẩn thận dỗ dành Khuê Khuê, xin cô ấy tha thứ, nếu không cũng hết cách.”
Gõ chữ xong, Lâm Niệm Sơ trực tiếp tắt máy, quyết định không trả lời nữa.
Cái tên đàn ông Lục Kiến Thành này chính là quen thói rồi, phải để anh ta nếm thử cảm giác cầu còn không được này, anh ta mới biết được Khuê Khuê phải khó chịu như thế nào, yêu thương mà cực khổ như thế nào.
Một bên khác, Lục Kiến Thành day trán, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Trên thương trường, anh tự xưng là một người mưu mô quyết đoán, nhưng đối mặt với hai người phụ nữ này, anh lại có chút bó tay không làm được gì.
Vào lúc mặt Lục Kiến Thành đang lạnh lùng như tảng băng thì đột nhiên anh anh nhìn thấy một thông báo trên điện thoại.
Trên thông báo ghi vào khoảng một tiếng rưỡi trước, Nam Khuê vừa thanh toán hoá đơn, mà anh nhìn kĩ lại thì thấy. Một hoá đơn ở cửa hàng nữ, một hoá đơn còn lại ở cửa hàng đồ nam.
Đồ nam?
Nam Khuê chắc chắn sẽ không mua đồ cho Đỗ Quốc Khôn.
Không lẽ là mua cho anh?
Nghĩ tới đây, tâm tình của Lục Kiến Thành cũng lập tức thả lỏng hơn, đột nhiên những tâm trạng không tốt lúc trước cũng bị quét đi sạch sẽ.