Nhưng thực sự Lục Kiến Thành bước rất chậm.
Dù cho anh hận không thể một bước ôm cô vào lòng, vậy nhưng anh vẫn rất cẩn trọng, từng bước, từng bước chậm rãi tiến về phía cô.
Bởi mỗi bước biểu thị sự không nỡ và nhớ nhung điên cuồng của anh.
Nam Khuê nỗ lực để nhìn thấy anh qua hàng nước mắt, cô không muốn khóc chút nào, rõ ràng là cô rất vui khi được gặp lại anh.
Nhưng khi nhìn thấy người trong lòng hằng nhớ nhung bước từng bước cẩn trọng tiến về phía mình, nước mắt cô lại không kìm được, cứ vậy mà tuôn rơi.
Bao nhiêu ngày rồi?
Cô thực sự không nhớ nổi mình đã không ở bên anh bao lâu rồi.
Cô chỉ biết nó thực sự rất lâu, rất rất lâu.
Nhưng ngay lúc này, anh đang đứng đây, ngay trước mặt cô, một thân lịch lãm, tỏa ra ánh quang, băng qua mưa gió, vượt qua biển người, từng bước, từng bước vững chắc tiến về phía cô.
Bước cuối cùng, khi Lục Kiến Thành đứng trước mặt Nam Khuê.
Không thể chờ đợi thêm nữa, anh tiến tới, ôm chặt cô vào lòng.
Cho tới tận lúc này, khi đã ôm trọn cô, cảm nhận rõ được nhiệt độ cơ thể cô, Lục Kiến Thành mới dám chắc, người trong vòng tay anh là thật.
“Tốt quá rồi, em không còn là không khí nữa rồi.”
“Khuê Khuê…..”
Vốn dĩ, có hàng trăm ngàn lời muốn nói.
Nhưng khoảnh khắc ôm trọn cô vào lòng, Lục Kiến Thành nhận ra, ngoại trừ hết lần này đến lần khác gọi tên cô ra, anh dường như đã quên hết tất cả.
Nhưng khi nghĩ đến bao ngày tháng chia ly, trái tim anh vẫn đau đớn khôn nguôi.
Trong bệnh viện, người ra người vào, mọi chuyện vẫn như thường lệ, ai làm việc của người đấy.
Có người cầm bệnh án đến chữa bệnh, có người đợi kiểm tra, có người lại lo sợ chờ mong kết quả.
Nhưng lúc này, Nam Khuê và Lục kiến Thành như tách riêng trong một thế giới khác.
Trong thế giới của họ, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ có đối phương.
Dường như cái ôm đó là nỗi nhớ nhung sau bao ngày xa cách, khiến họ đều không nỡ buông tay.
Thế nên họ đã ôm lấy nhau như vậy.
Cho đến khi điện thoại của Nam Khuê đổ chuông.
Một lần, hai lần, cho đến lần thứ ba, khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ bên trong, Nam Khuê mới chợt giật mình.
“Sao thế?” Lục Kiến Thành hỏi.
Nam Khuê đưa tay xoa xoa bụng, vẻ mặt hiện rõ vẻ dịu dàng: “Hôm nay là ngày khám tổng quát cho con, vừa nãy hai bảo bảo đều nghịch ngợm không muốn để lộ mặt, cho nên bác sĩ bảo em đi ăn chút gì đó ngọt ngọt để dỗ dành hai đứa nhỏ.”
“Em vốn định ăn một ít socola, nhưng lại quên mất, không biết chúng đã đồng ý lộ mặt chưa nữa.”
Lúc này ánh mắt của Lục Kiến Thành mới nhìn lên người Nam Khuê.
Bởi vì mặc một chiếc áo khoác rộng, bụng của cô đã được che đi, cho nên nếu không nhìn kĩ, thực sự sẽ không thể phát hiện ra.
“Bảo bảo trong thời gian này có ngoan không? Em có bị buồn nôn nữa không? Có còn khó chịu không?”
Nghĩ đến khoảng thời gian mang thai trước đây của cô, Lục Kiến Thành lại cảm thấy đau lòng không thôi.
Nam Khuê biết anh đang đau lòng, lập tức mỉm cười nói: “Bọn trẻ đều rất ngoan, thời gian này không làm khó em chút nào, em ăn ngon, ngủ cũng ngon nữa.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chỉ khi nói như vậy, anh mới yên tâm đôi chút.’
Cho nên, cô bằng lòng nói dối vì anh.
Thực tế, mẹ bầu làm sao có thể thoải mái trong mấy tháng đầu tiên, hầu như là đêm nào cũng nôn thốc nôn tháo.
“Em muốn là kiểm tra ở đây sao? Hay là chúng ta về nhà trước rồi anh sắp xếp chỗ khác cho em nhé?” Lục Kiến Thành nghiêm túc hỏi ý kiến của Nam Khuê.
“Làm ở đây là được rồi, chị gái ở đây rất dịu dàng, đối xử với em cũng rất tốt, chúng ta kiểm tra xong rồi hãy về, với cả em thực sự rất muốn nhìn thấy mặt con, không thể đợi đến lúc về nhà nữa.” Nam Khuê nói.
“Được.”
Lục Kiến Thành gật đầu, sau đó nắm tay cô đi vào trong.
Chỉ không ngờ, trước khi vào phòng siêu âm B, anh bị bác sĩ ngăn lại không cho vào.
Lại lần nữa nằm trên giường, Nam Khuê trong lòng có chút lo lắng,
Không biết hai đứa bé này đã chịu lộ mặt chưa?
Nếu lần thứ hai vẫn không nhìn thấy, vẫn phải chờ lần thứ ba, thế thì quá xấu hổ rồi.
Thế rồi, đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.
Thậm chí lần này còn thảm hơn.
Hai đứa nhỏ vậy mà nằm quay lưng về phía máy siêu âm của bác sĩ, ngoại trừ tấm lưng, thì chẳng nhìn thấy gì khác.
Giây phút ấy, hai người nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Mười phút sau, Nam Khuê chỉ đành bỏ cuộc.
Đồng thời, cô cũng nói lời tạm biệt với chị bác sĩ này: “Chị Văn Tú, cảm ơn chị thời gian qua đã chăm sóc em, chồng chưa cưới của em đã đến đón em rồi, một chút nữa em sẽ cùng anh ấy về nhà.”
Nghe Nam Khuê nói vậy, cô bác sĩ xinh đẹp rất vui mừng: “Thật sao? Khuê Khuê, em là cô gái xinh đẹp và tốt bụng, chị biết em nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của mình, thật tốt, vậy chị chúc em và chồng trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long.”
“Cảm ơn chị, chị Văn Tú.”
“Phải rồi, chồng tương lai của em đến rồi chứ?”
“Vâng, anh ấy ở ngoài phòng siêu âm B đợi em.” Nam Khuê đáp.
“Vậy thế này, em cứ nằm đây đã, chị để cậu ấy vào đây nói chuyện với các con, có thể là các bé nhớ cha rồi, nghe thấy giọng lại quay lại thì sao.”
Nam Khuê ngạc nhiên, cũng rất tò mò: “Thật sao?”
“Thật chứ, trước đây có đứa bé nghe tiếng cha xong liền quay người lại, sau đó thuận lợi hoàn thành kiểm tra.”
“vâng, chị Văn Tú, vậy nhờ chị đi gọi anh ấy, anh ấy tên là Lục Kiến Thành.”
Đợi ở ngoài một lúc, khi nghe thấy bác sĩ gọi tên “Lục Kiến Thành”, trong lòng anh có chút lo lắng, còn tưởng đã có chuyện gì xảy ra, lập tức chạy qua: “Là tôi, Nam Khuê thế nào rồi?”
“Cậu đừng căng thẳng, Khuê Khuê rất ổn, cậu cùng tôi vào đây một lát.”
Lục Kiến Thành theo bác sĩ đi vào trong.
Khi nhìn thấy Nam Khuê, trong lòng anh mới bình tĩnh lại.
Nam Khuê đưa tay nắm lấy tay anh, cười nói: “Chị Văn Tú nói, bảo bảo có thể là nhớ cha rồi, nghe thấy giọng của cha có lẽ sẽ quay người lại, anh có muốn thử không?”
Lục Kiến Thành nghe thế, mắt đỏ lên đầy phấn kích.
“Anh đương nhiên là muốn.”
Vừa nói xong, anh vừa nhìn vào chiếc bụng đã nhô lên của Nam Khuê.
Vừa định đưa tay chạm vào, anh chợt nhận ra tay của mình có chút lạnh, sợ cái lạnh sẽ khiến bụng Nam Khuê khó chịu.
Anh ngay lập tức rụt tay lại, sau đó xoa xoa đôi bàn tay mình, cố gắng làm ấm chúng.
Nhưng thế này mà ấm lên thì sẽ rất chậm, Lục Kiến Thành cởi áo khoác ra, và đặt tay lên ngực mình.
Bằng cách này, đôi tay của anh rất nhanh đã ấm lên.
Lúc này anh mới đưa tay mình cẩn thận đặt lên bụng Nam Khuê.
Đồng thời nhẹ nhàng nói: “Bảo bảo, là cha đây.”
“Xin lỗi các con, thời gian qua cha không ở cạnh các con được, các con giận rồi phải không?”
“Bây giờ cha đến rồi, vậy các con có đồng ý quay mặt lại đây để cha nhìn một lát không?”
Nam Khuê vốn dĩ không hy vọng nhiều.
Nhưng lúc này bác sĩ đột nhiên kích động nói: “Tiếp tục đi, em bé bắt đầu cử động rồi, có thể nhìn thấy nửa mặt rồi.’
Được khích lệ, Lục Kiến Thành cũng rất có động lực.
Anh tiếp tục dỗ dành: “Các con yêu, cha sẽ đưa các con và mẹ về nhà, đợi về đến nhà rồi, cha sẽ kể chuyện cho các con, mở nhạc cho các con nghe, cha sẽ luôn ở bên các con, có được không?”
Lục Kiến Thành vừa nói, vừa xoa xoa bụng của Nam Khuê.
Lúc này, bác sĩ vui mừng nói: “Quay qua rồi, tốt quá, em bé quay mặt qua rồi.”