Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Chu Tiễn Nam lên xe, đồng nghiệp truy hỏi: “Đội trưởng Chu, hơn nửa đêm rồi, anh còn đi đâu vậy?”

“Có chút việc gấp, tối nay tôi về, hai người làm xong công việc rồi thì ngày mai trở về.”

“Đội trưởng Chu, buổi tối hôm nay, bây giờ anh trở về phải lái xe mười mấy tiếng đồng hồ, quá nguy hiểm, nếu không hay là ngày mai đi máy bay trở về đi.”

“Không được, sự việc rất quan trọng, tôi phải trở về ngay bây giờ.”

Nói xong, Chu Tiễn Nam đạp chân ga.

Chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mênh mông, rất nhanh đã hòa làm một thể với bóng đêm.

Đông Hoạ hôm nay trực đêm, cứ cách lát sau cô ấy sẽ lấy điện thoại di động ra xem một chút, muốn xem Chu Tiễn Nam có trả lời hay không.

Tuy nhiên, nhiều lần, điện thoại di động vẫn trống rỗng.

Một mặt cô ấy sốt ruột, không biết tình hình ở Khuê Khuê thế nào?

Mặt khác lại lo lắng Chu Tiễn Nam, cả đêm cũng không có trả lời tin nhắn, không phải là chấp hành nhiệm vụ xảy ra chuyện gì chứ.

Ý niệm này một khi nổi lên, Đông Hoạ lại càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng lo lắng.

Đến giờ giao ca buổi sáng, sau khi bàn giao công việc xong, Đông Hoạ lập tức thay quần áo từ bệnh viện đi ra ngoài.

Vừa bước đến cổng, điện thoại di động của cô ấy reo lên.

Thấy là của Chu Tiễn Nam, cô ấy vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận.

“Anh Chu, rốt cục thì anh cũng nhận điện thoại rồi, anh thế nào? Nhiệm vụ có suôn sẻ không?”

“Ừm, rất thuận lợi, cô đang ở bệnh viện sao?”

“Tôi đang bệnh viện.”

“Năm phút sau xe của tôi sẽ đến cửa bệnh viện của cô, nếu cô có thời gian thì ra ngoài, chúng ta cùng đi đến đồn cảnh sát.”

“Được, tôi đã đi ra rồi, tôi đang ở ven đường chờ ngươi.”

“Ừm.”

Nghe thấy tiếng còi, nhìn thấy gương mặt quen thuộc bên trong sau khi cửa sổ xe mở xuống, Đông Tiệp lập tức chạy tới.

Mở cửa ra, nhanh chóng ngồi vào.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô nói cho tôi nghe.”

“Được.”

Đông Hoạ lập tức kể lại đại khái một lần.



Nghe xong, lông mày Chu Tiễn Nam vẫn nhíu chặt, trên mặt cũng rất nghiêm túc.

Đông Hoạ cũng ý thức được sự tình không ổn: “Chu đại ca, chuyện của Khuê Khuê có phải rất khó giải quyết hay không? ”

“Ừm.” Trong cổ họng anh khẽ tràn ra một âm tiết trầm thấp: “Có chút, Quý Anh nếu đã hạ nhẫn tâm muốn vu oan giá họa, nhất định là đã chuẩn bị tốt, bà ta không tỉnh lại còn tốt, nếu bà ta tỉnh lại càng phiền toái hơn, bởi vì bà ta nhất định sẽ một mực khẳng định là Khuê Khuê làm bà ta bị thương. ”

“Vậy bà ta cho lời khai giả à?”

Nhìn đèn đỏ trước mắt, Chu Tiễn Nam đạp phanh: “Bà ta ngay cả chết cũng không quan tâm, cô cảm thấy bà ta sẽ sợ cho lời khai giả sao. Càng phiền toái chính là, lúc ấy trong phòng khách sạn nhất định không có máy giám sát, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ, Quý Anh một khi bị thương, Khuê Khuê chính là đối tượng tình nghi lớn nhất.”

“Muốn diệt trừ hiềm nghi của cô ấy, trừ phi có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu không gần như không có khả năng.”

Đông Hoạ nghe vậy, một trái tim đều treo trên dây.

Cô ấy mím môi, suốt cả một đường cũng không nói gì nữa.

Lúc xuống xe, Chu Tiễn Nam chủ động nói: “cô cũng đừng quá lo lắng, nếu Khuê Khuê không làm bà ta bị thương, vậy chúng ta nhất định sẽ có biện pháp.”

“Tôi luôn tin tưởng một câu, giả không thật được, thật cũng không giả được. Yên tâm đi, nếu tôi đã trở về, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy gặp chuyện không may.”

Đông Hoạ gật đầu: “Chu đại ca, tôi tin tưởng vào năng lực của anh. ”

Lúc bọn họ đến, Lục Minh Bác đang gặp Nam Khuê.

Nhìn thấy Nam Khuê, vẻ mặt của Lục Minh Bác vô cùng hối hận và áy náy.

“Khuê Khuê, đều là cha có lỗi với con, là cha hại con, nếu như không phải vì do cha, Quý Anh sẽ không đánh chủ ý lên đầu con.”

“Con yên tâm, mặc kệ trả giá gì, cha nhất định sẽ cứu con ra ngoài.”

Lục Minh Bác nước mắt giàn dụa.

Nam Khuê biết trong lòng ông thật sự hối hận, cũng thật sự đã tỉnh ngộ.

Ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo của cô bình tĩnh mở miệng: “Cha, tâm trạng của cha con đều biết, con gặp cha, cũng không phải vì trách cứ cha.”

“Nếu sự việc đã xảy ra, như vậy chúng ta có hối hận cũng vô dụng, việc chúng ta có thể làm chính là bù đắp.”

“Con biết cha muốn bù đắp cho con, nhưng con muốn nói cho cha biết, nếu Quý Anh tỉnh lại dùng con uy hiếp cha tha cho Hạ Nhu, nhất định không được đồng ý.”

Chính là biết, cho nên Nam Khuê cố ý nhấn mạnh, cố ý dặn dò.

Lục Minh Bác vô cùng lo lắng: “Nếu cha không đồng ý, bà ta nhất định sẽ cắn chặt con không buông, bây giờ con đang mang thai, không thể ở lại đây quá lâu.”

“Cha, con biết cha đã hiểu rõ tất cả sự việc, cũng biết sự việc phát triển hiện tại đối với con cực kỳ bất lợi, nhưng con vẫn luôn tin tưởng vào chính nghĩa, cũng tin tưởng pháp luật.”

“Chân tướng nhất định sẽ được phơi bày, cho dù con muốn đi ra ngoài, cũng tuyệt đối không phải theo cách này, mà là tẩy sạch oan khuất của con, đường đường chính chính đi ra ngoài.”



“Quý Anh cũng giống như Hạ Nhu, bọn họ làm sai, phạm pháp, nhất định phải bị pháp luật trừng phạt, nếu như cha vì con mà tha cho bọn họ, việc này trong lòng con cũng sẽ không bỏ qua được. Huống chi người như Quý Anh, một khi chúng ta dung túng lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, về sau càng vĩnh viễn không có kết thúc.”

“Cho nên cha, con chịu chút khổ cũng không có gì, cha nhất định không được bị Quý Anh uy hiếp.”

Hiểu được suy nghĩ trong lòng Nam Khuê, Lục Minh Bác kiên định gật đầu: “Được, con yên tâm, cha nhất định sẽ làm theo lời con nói. ”

“Cảm ơn cha.”

“Ngốc quá, phải là cha cảm ơn con mới đúng, cảm ơn con có thể gả vào nhà họ Lục, càng cảm ơn con không rời bỏ nhà họ Lục, cùng ở bên nhau.”

“Cha, cha đã quên rồi, chúng ta là một gia đình! Một gia đình thì nên như vậy. Nếu không tính là người một nhà sao, con tin rằng hôm nay cho dù không phải con, là cha hoặc mẹ, hay là Kiến Thành, mỗi người cũng sẽ bảo vệ tốt nhà họ Lục.”

Sau khi Lục Minh Bác rời đi, Chu Tiễn Nam và Đông Hoạ gặp Nam Khuê.

“Khuê Khuê, cậu ở bên trong thế nào? Cậu có ăn ngon không? Cậu ngủ thế nào rồi? Cậu có lạnh vào ban đêm không?”

Đông Hoạ liên tục hỏi mấy câu, Nam Khuê nở nụ cười: “Không biết nên trả lời cái nào trước đây.”

“Cậu yên tâm, mình ở đây cái gì cũng tốt, ăn không tệ, ngủ cũng rất tốt.”

Đông Hoạ cắn môi, trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu.

Tuy rằng Khuê Khuê vẫn luôn cười, nhưng trên mặt cô lộ rõ sự mệt mỏi còn có quầng thâm căn bản không giấu được.

Vì vậy, Khuê Khuê đang nói dối, cô muốn làm cho họ cảm thấy thoải mái.

Nhưng cô càng mạnh mẽ như vậy, Đông Hoạ càng cảm thấy đau lòng.

“Khuê Khuê, em có thể nói tất cả tình hình lúc đó ở trong phòng khách sạn, từ đầu tới cuối, không bỏ xót chi tiết nhỏ nào, ráng nhớ lại tất cả rồi nói cho tôi nghe được không?”

Nghe Chu Tiễn Nam nói, trí nhớ của Nam Khuê ngay lập tức bị kéo về lúc đó.

Trong đầu, bắt đầu hiện ra nụ cười điên cuồng của Quý Anh, hành động điên cuồng, còn có vũng máu tươi.

Nhất là mùi máu tươi nồng nặc kia, làm cho cô nhịn không được muốn nôn.


Có chút sợ hãi, Nam Khuê kìm lòng không được ôm lấy đầu.


Đồng thời mắt đỏ hoe, nhịn không được lắc đầu: “Máu, rất nhiều máu.”


“Tôi thật sự rất sợ.”


“Kiến Thành, anh đang ở đâu?”


Tâm trạng của Nam Khuê rất kích động, Chu Tiễn Nam lập tức đi tới muốn an ủi cô.


Nhưng mà, ngay khi anh ấy vừa tới gần, Nam Khuê bỗng nhiên đẩy anh ấy ra.


Đồng thời liều mạng lui về phía sau: “Bà? Tôi nói bà đừng tới đây, Quý Anh, tôi sẽ không để bà thành công đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK