Hình như hai người đang ở bờ biển, nụ cười của cô dịu dàng mà trong sáng.
“Gửi ảnh cho tôi.” Lục Kiến Thành nói.
Sau khi nhận được ảnh, anh phóng to ảnh lên, nhìn kĩ nụ cười của Nam Khuê.
Càng nhìn càng thấy nhớ.
Lúc này Hoắc Ti Yến cầm điện thoại lên gọi video call cho Lâm Niệm Sơ.
Lâm Niệm Sơ vốn đang chơi rất vui với Nam Khuê, hai người đang nắm tay nhau nghịch nước, vừa nghe thấy tiếng video call, cô ấy buông tay Nam Khuê ra: “Khuê Khuê, cậu chờ một chút, tớ nhận cuộc gọi video.”
Sau khi kết nối cô ấy mới phát hiện là Hoắc Ti Yến gọi.
Đây không phải là điểm chính, quan trọng là mắt Lâm Niệm Sơ rất tinh, cô ấy chỉ liếc mắt đã thấy Lục Kiến Thành bên cạnh anh ấy.
Lúc này nụ cười trên mặt cô ấy biến mất, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng: “Làm sao?”
“Không vui sao? Sao vẻ mặt lại như vậy?” Hoắc Ti Yến quan tâm hỏi.
Lâm Niệm Sơ muốn nói đúng là không vui chút nào, hơn nữa trong lòng cô ấy còn vô cùng khó chịu là đằng khác.
“Không có chuyện gì lại gọi video cho tôi, không uống rượu với anh em tốt của anh đi, có phải bây giờ anh ta vui vẻ lắm không, các anh đang tổ chức tiệc ăn mừng, high lắm chứ gì?”
Hoắc Ti Yến nghe xong, thấy trên màn hình có cả tủ rượu và Lục Kiến Thành thì lập tức hiểu ra, anh ấy vội vàng tố khổ.
“Niệm Niệm, không có, em phải tin anh, anh vô tội.”
“Có quỷ mới tin anh, Hoắc Ti Yến, vật họp theo loài, Lục Kiến Thành làm tổn thương trái tim Nam Khuê, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt mấy người chút nào, cúp đây.”
Nói xong Lâm Niệm Sơ cúp máy.
Hoắc Ti Yến nhìn cuộc điện thoại đã kết thúc, cảm thấy vừa thất vọng vừa mất mát.
Anh ấy lập tức nhìn Lục Kiến Thành oán trách: “Cô ấy nói vật họp theo loài, không muốn nhìn thấy mặt chúng ta. Tôi bị cậu hại thảm rồi!”
Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn sang, hỏi: “Lâm Niệm Sơ quay phim ở đâu?”
“Hải Nam!”
Nhận được câu trả lời, Lục Kiến Thành không nói một câu đã đứng dậy ra đi.
Hoắc Ti Yến lập tức hỏi: “Cậu làm gì vậy? Đi luôn sao?”
“Ừm, đi Hải Nam.” Lục Kiến Thành đáp.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hoắc Ti Yến lập tức trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lục Kiến Thành: “Cậu đừng nói với tôi là cậu đến đó tìm vợ trước đấy nhé?”
Hai chữ “vợ trước” này làm Lục Kiến Thành thấy rất chói tai.
“Lâm Niệm Sơ cũng ở đó, cậu có đi không?” Lục Kiến Thành không trả lời mà hỏi lại.
“Không đi.” Hoắc Ti Yến rất ngông nghênh nói: “Cô ấy đã nói không muốn gặp tôi rồi tôi còn đi làm gì?”
Lục Kiến Thành thu ánh mắt lại, xoay người rời đi.
Lúc anh kéo cửa ra đang định rời đi thì Hoắc Ti Yến đột nhiên đứng lên từ ghế sopha, cố ý duỗi lưng nói: “Gần đây tôi khá rảnh, cùng cậu đi Hải Nam là một lời đề nghị không tệ, đi thôi, nói trước, tất cả chi phí sẽ tính cho cậu!”
Cố Thời Xuyên ở bên cạnh cười, ném một cái ly không về phía Hoắc Ti Yến: “Cậu đúng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”
Hoắc Ti Yến cầm ly ném lại, cười cợt nhả: “Ai bảo người nào đó theo đuổi vợ đến sốt cả ruột, người ta lại còn nhiều tiền, tôi đi theo hưởng ké.”
“Vậy chúc hai người may mắn!” Cố Thời Xuyên nói.
Lục Kiến Thành và Hoắc Ti Yến cùng nhau đi ra sân bay.
…
Đêm càng khuya, bờ biển càng mát hơn, người ra chơi cũng nhiều hơn.
May là trời đã tối, căn bản không nhìn rõ ai với ai, hai người cũng không cần lo lắng bị nhận ra, có thể chơi một cách thoải mái.
Sóng biển lớn hơn một chút, lúc đầu chỉ đến mắt cá chân, bây giờ đã đến đầu gối.
Nhìn bọt nước gợn sóng xô tới, cảm nhận thủy triều lạnh buốt, đột nhiên Nam Khuê kéo Lâm Niệm Sơ liều mạng chạy về phía trước.
Cứ như vậy chạy về phía trước…
Mãi cho đến khi tới một nơi tương đối trống trải, có rất ít người, Nam Khuê mới dừng lại, hai tay chụm lại thành hình cái loa, dùng sức hét lớn: “Lục Kiến Thành, tôi sẽ quên anh, nhất định sẽ quên anh.”
Cô cũng không muốn tiếp tục yêu thầm nữa, yêu thầm quá khổ.
Lâm Niệm Sơ cũng tham gia, cô ấy khoác tay lên vai Nam Khuê: “Khuê Khuê, nói ra sẽ tốt hơn nhiều, chúng ta nhất định phải sống thật thoải mái, đừng đau lòng, bỏ qua một Lục Kiến Thành sẽ có hàng ngàn hàng vạn Phùng Kiến Thành, Đỗ Kiến Thành, mà mỗi một người sẽ yêu thương cậu như bảo bối.’
“Chỉ là một Lục Kiến Thành mà thôi, chúng ta căn bản không thèm.”
Cô ấy vừa nói vừa lấy điện thoại ra mở album ảnh lên: “Cậu nhìn thử đi, chỗ tớ có rất nhiều người có phong cách khác nhau, tiểu thịt tươi có dáng người đẹp như tạc tượng, chó săn nhỏ thân thể khỏe mạnh, còn có cả em trai đáng yêu dễ thương, đại thúc thành thục quyến rũ, từ từ mê người, chân thành dịu dàng, luôn có một người phù hợp với cậu.”
“Người này người này, cả người này nữa, vô cùng gợi cảm, dáng người cũng rất đẹp, có một thời gian tớ rất thích người này.”
“Còn có người này nữa, Tiêu Vũ, nam thần của tới, tuyệt đối là đỉnh của đỉnh.”
Vừa nhắc đến Tiêu Vũ, Lâm Niệm Sơ lập tức biến thân thành một em gái fan cuồng, điên cuồng dỗ dành.
Lúc đầu Nam Khuê không có hứng thú, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lâm Niệm Sơ đều là ánh sao rạng rỡ thì đột nhiên có hứng thú: “Cậu nói không sai, dù sao người tớ thích không thích tớ, cần gì tớ phải mãi đâm đầu vào một người chứ?”
Lần đầu tiên Lâm Niệm Sơ nghe Nam Khuê nói như vậy, cô ấy vô cùng vui vẻ, gần như tìm hết tất cả mỹ nam có trong album ảnh của mình cho Nam Khuê xem.
Nam Khuê xem từ đầu đến cuối, cuối cùng cô cũng cảm thấy hoa mắt, có cảm giác như xung quanh mình đều là trai đẹp.
Đàn ông đẹp trai trên thế giới này có rất nhiều, hơn một nửa đều có trong điện thoại di động của Lâm Niệm Sơ.
Nhưng làm sao bây giờ?
Đột nhiên cô cảm thấy mình không còn chút hứng thú nào, dù nhìn nhiều người đàn ông tuấn tú như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy Lục Kiến Thành đẹp trai nhất, là người đàn ông nhất, vẫn cảm thấy dáng người của anh đẹp nhất.
“Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Sau khi thầm mắng mình xong, đột nhiên cô ý thức được một vấn đề: “Niệm Niệm, Hoắc Ti Yến xem album ảnh này của cậu xong có ghen không?”
“Sao có thể chứ?” Lâm Niệm Sơ nói: “Bọn mình đều tự dùng điện thoại của mình, tuyệt đối sẽ không vượt qua giới hạn của nhau, chuyện này bọn mình đều tự biết.”
“Khuê Khuê…” Giọng Lâm Niệm Sơ hạ xuống, đột nhiên trở nên u buồn hiếm thấy thương ngày: “Thật ra tớ và Hoắc Ti Yến không phải kiểu yêu đương bình thường, người ngoài đều nói tớ nhìn trúng quyền thế của anh ấy, anh ấy nhìn trúng sắc đẹp của tớ, cho nên hai người mới phù hợp với nhau. Chỉ sợ ngay cả chính anh ấy cũng cảm thấy như vậy.”
“Dựa vào gia thế của anh ấy, tớ hiểu rõ anh ấy sẽ không lấy tớ, tớ và anh ấy không có tương lai.”
“Vậy cậu yêu anh ta sao?” Nam Khuê hỏi.
Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng nói: “Đối với tớ mà nói, trong cuộc sống có rất nhiều ngôi sao, họ tỏa sáng trong đêm tối, nhìn vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ có anh ấy mới là mặt trời của tớ, lúc nào cũng ấm áp chiếu sáng cuộc đời của tớ.”
“Khuê Khuê, tớ không muốn giấu cậu, tớ tìm được người kia rồi.” Đột nhiên Lâm Niệm Sơ nói.
Nam Khuê lập tức xoay qua, ánh mắt khiếp sợ nhìn cô ấy: “Ý của cậu, người đó chính là Hoắc Ti Yến sao?”