Lục Kiến Thành cúi đầu: “Ông nội, con đồng ý với ông.”
“Được.” Ông cụ vô cùng vui mừng, cười vui vẻ nói: “Vậy ông nội yên tâm rồi.”
“Đi gọi đứa nhỏ kia vào đi.”
Nam Khuê là người cuối cùng đi vào.
Đến cửa, cô mạnh mẽ lau nước mắt.
Cô biết ông nội muốn thấy cô cười, ông nội không muốn để cô khóc dù chỉ một chút.
Cho nên cô phải nhịn, cô không thể khóc, cô nhất định không thể khóc.
Thật vất vả lắm mới điều chỉnh được cảm xúc, Nam Khuê cố gắng cười, đến bên người ông cụ, nắm chặt lấy tay ông.
“Ông nội, con là Khuê Khuê.”
Nam Khuê vẫn luôn cố gắng chống đỡ, cũng luôn nói với mình phải mỉm cười.
Nhất định phải dùng vẻ mặt tốt nhất để nói chuyện với ông nội, để ông nội vui vẻ, đừng khiến ông nội lo lắng.
Nhưng vừa lên tiếng, nước mắt của cô đã không nhịn được mà chảy xuống.
“Nhóc con, đừng khóc, sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên của con người, mỗi người chúng ta cuối cùng đều sẽ đến bước này, chỉ là ông nội đi trước một bước mà thôi, sau khi ông nội đi rồi, người ông nội lo nhất chính là con.”
Nam Khuê cầm tay ông, mạnh mẽ lắc đầu: “Không được, ông nội, con không muốn ngài đi, con muốn ngài mãi ở bên cạnh con.”
“Chúng ta đã nói rồi, con còn muốn mang ông ra ngoài chơi nữa, Khuê Khuê còn chưa thực hiện được lời hứa mà? Sao ông có thể bỏ một mình con lại được?”
Nam Khuê khóc đến mức thở không ra hơi, cô không thể tiếp nhận được.
Cô thậm chí còn cảm thấy tất cả những gì trước mắt mình đều là một giấc mơ.
Đợi cô tỉnh giấc thì giấc mơ này sẽ kết thúc.
“Nhóc con, ông nội biết con vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Kiến Thành cưới con, con cảm thấy thằng bé không tự nguyện cho nên có chút thất vọng. Nhưng ông nội nói cho con biết, đôi khi quá trình như thế nào không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt là được.”
“Có phải con vẫn cho rằng ông nội gả con cho Kiến Thành vì để báo ân?”
Nam Khuê gật nhẹ đầu: “Đúng ạ.”
Đúng là cô vẫn luôn nghĩ như vậy.
Ông cụ lắc đầu: “Lúc trước mẹ con cứu được ông nội, tất cả mọi người đều cho rằng ông vì trả ơn, vì để bản thân yên tâm thoải mái nên mới gả con cho Kiến Thành. Nếu như chỉ vì trả ơn thì ông nội có rất nhiều cách, ông có thể cho con tiền, xe sang, biệt thự, cổ phần… Rất nhiều rất nhiều cách, nhưng con biết vì sao ông nội lại chọn cách này không?”
Nam Khuê lắc đầu, yên lặng lắng nghe.
“Vì chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo cả đời con được bình an, chỉ có buộc con và Kiến Thành cùng một chỗ mới có thể tin tưởng được.”
“Đương nhiên ông nội cũng có suy nghĩ của riêng mình, những năm này ông nội đã dãi nắng dầm mưa, cô gái như thế nào cũng đã gặp qua, con là đứa nhỏ thích hợp nhất với Kiến Thành, Phương Thanh Liên căn bản không thích hợp, hai đứa chúng nó ở một chỗ sẽ không hạnh phúc, tâm tư của cô bé kia cũng không đơn giản, muốn quá nhiều.”
“Nhưng Khuê Khuê, con không giống, con lương thiện, đơn thuần, chưa từng nghĩ đến chuyện cướp đoạt gì đó.”
“Con nhớ rõ lời của ông nội, một ngày nào đó Kiến Thành sẽ thấy con rất tốt, nó sẽ hồi tâm chuyển ý, cũng sẽ yêu con, hai đứa chắc chắn sẽ có những đứa con trắng trẻo xinh đẹp, đến lúc đó nhất định nhớ phải nói cho ông nội, mời ông nội uống rượu.”
Nam Khuê cười đồng ý: “Được, ông nội, con nhớ rồi, con nhất định nhớ kỹ.”
Ông cụ vỗ tay cô, thở ra một hơi, tiếp tục nói:
“Có lẽ bây giờ là lúc khó khăn, nhưng các con là vợ chồng, cả đời này nên cầm tay tiến về phía trước, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, tin ông nội, các con nhất định sẽ nhận được hạnh phúc thuộc về mình.”
“Nhà họ Lục là sự nghiệp ông dựng nên từ hai bàn tay trắng, có lẽ con rất ít khi nghe ông nói đến bà nội, bà đã qua đời nhiều năm rồi, nhưng đó là người phụ nữ ông yêu nhất cả đời này. Bà ấy tài trí, ưu nhã, thông minh, lương thiện, ông có thể xây dựng nhà họ Lục lớn như vậy đều vì có sự ủng hộ của bà ấy.”
“Nhiều năm như vậy, chỉ cần có bà ấy là ông đã yên tâm rồi.”
“Nhưng sau này, điều kiện của chúng ta tốt hơn thì bệnh của bà ấy lại nặng hơn, cuối cùng ông không thể giữ bà nữa, kéo dài hơi tàn lâu như vậy, ông cũng nên đi theo bà ấy rồi.”
Ông cụ nói đến đây thì dịu dàng cười.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Nam Khuê thấy sự cưng chiều như vậy trong mắt ông nội, lần đầu tiên cô thấy nụ cười hạnh phúc như vậy của ông cụ.
“Ông nội, ông nhất định rất yêu rất yêu bà nội.”
“Đúng.” Ông cụ nghiêm túc gật đầu, suy nghĩ dần bay xa: “Đúng vậy, yêu, rất yêu rất yêu.”
“Ông nội giống như các con, chỉ là quá nhớ bà nội, cho nên ông cũng muốn đi theo đuổi tình yêu của mình, có thể đến bên cạnh bà ấy, ông nội cảm thấy rất vui.”
Nói xong câu đó, ông cụ đã vô cùng mệt mỏi.
Nam Khuê rót cho ông cụ một cốc nước, sau khi uống xong, ông cụ nhắm hai mặt lại nghỉ ngơi một chút.
Nam Khuê nhìn hai mắt nhắm chặt của ông, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng cô không dám lên tiếng.
Cũng không dám cử động chút nào.
Yên lặng chờ đợi.
Khổ sở chờ đợi.
Mấy phút sau, ông nội Lục lại chậm rãi mở to mắt, cố hết sức nói: “Khuê Khuê, ông nội để một cái chìa khóa ở chỗ mẹ con, con dùng chìa khóa mở ngăn kéo thứ hai, trong đó có một bức thư ông nội để lại cho con, ông nội không nói được, cho nên đều viết hết trong thư.”
“Được, ông nội, về nhà con sẽ đọc.”
Nam Khuê gật mạnh đầu, nước mắt vẫn không thể khống chế được mà chảy xuống.
“Nhóc con, đừng khóc, ông nội không chịu được.”
“Được.” Nam Khuê vội vàng lau nước mắt trên mặt: “Con nghe lời ông nội, con không khóc.”
“Ông nội, Khuê Khuê cũng có bí mật muốn nói cho ngài.”
“Ồ?” Ông cụ cảm thấy có chút bất ngờ.
Nam Khuê cúi người, lại gần bên tai ông nội, nhẹ nhàng nói: “Ông nội, thật ra con đã yêu Kiến Thành rất nhiều năm rồi, hơn nữa rất yêu rất yêu anh ấy, ông yên tâm, con nhất định sẽ giữ vững hôn nhân của chúng con.”
“Còn nữa…” Nam Khuê để tay lên bụng, ánh mắt dịu dàng, tươi cười nói: “Ông nội, con mang thai rồi.”
Ông nội nghe xong, quả nhiên trong mắt xuất hiện ánh sáng, vô cùng kích động.
Có lẽ do quá kích động nên môi ông cụ hơi run rẩy, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời.
Nhưng có thể thấy được ông cụ vô cùng vui vẻ.
Nam Khuê biết ông cụ muốn hỏi gì, cô vội vàng nắm lấy tay ông, nghiêm túc giải thích: “Là thật đó ông nội, Khuê Khuê không lừa ông, đã được hai tháng rồi.”
“Ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời ông, bảo vệ em bé thật tốt, bảo vệ nhà chúng ta thật tốt.”
“Được.” Ông cụ vô cùng hưng phấn, một lúc lâu sau mới nói ra một chữ này.
Sau khi vui vẻ, ông cụ thở hổn hển một hơi dài, nhìn như cực kỳ mệt mỏi.
Nam Khuê biết giây phút này cuối cùng cũng đến.
Dụng cụ kêu to, tất cả mọi người đều đi vào.
Ông cụ mỉm cười nhìn mọi người một chút, sau đó hai tay rủ xuống, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Lúc rời đi, khóe miệng ông cụ còn mang theo ý cười nhạt.
Bác sĩ dùng hết sức cứu chữa, nhưng đã hết cách xoay chuyển.
Cuối cùng bác sĩ tuyên bố thời gian tử vong.
Bác sĩ nói, lúc ông nội đi rất bình yên, không đau đớn, trong lòng là sự thỏa mãn.
Nhưng điều này cũng không lấp đầy được khổ sở và trống rỗng trong lòng cô.
Nam Khuê ngơ ngác ngồi một chỗ như người gỗ, không nhúc nhích.
Tay của cô không động đậy.
Cơ thể cũng không động đậy.
Ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, cả người như một pho tượng vậy.
Rất lâu sau, cô cũng không thể tiếp nhận được sự thật này.
Mãi đến khi Vân Thư ôm lấy cô khóc lớn: “Nam Khuê, con ơi, con nói gì đi, con đừng dọa mẹ.”