Tuy nhiên đúng lúc này, chuông điện thoại của Chu Tiễn Nam vang lên.
Người gọi điện thoại đến chính là Nam Khuê.
Ở bên cạnh, mọi sự vui vẻ, háo hức của bạn nhỏ Lục Tư Mặc liền biến mất, cậu lập tức ngồi ngay ngắn, lo lắng nhìn Chu Tiễn Nam, ánh mắt như thỉnh cầu.
Đôi mắt sáng lấp lánh đó như đang muốn nói: “Chú Chu, đừng nói với mẹ, giúp cháu với.”
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lục Tư Mặc, Chu Tiễn Nam lập tức đưa tay xoa đầu cậu bé.
Đồng thời an ủi cậu bé: “Yên tâm đi, chú Chu đã nói là làm, đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ đưa cháu về nước.”
“Wa, cảm ơn chú Chu, chú Chu thật tuyệt vời.”
Lục Tư Mặc vỗ tay hoan hô xong, Chu Tiễn Nam nhận cuộc gọi của Nam Khuê.
Giọng nói của cô rất lo lắng: “Tiễn Nam, Tư Mặc hình như mất tích rồi, vừa rồi bà vú đưa Tư Mặc cùng ra ngoài chơi, nhưng vú vừa về nói với tôi, Tư Mặc giữa đường nói muốn đi nhà vệ sinh, rồi chạy đi mất rồi.”
“Làm sao bây giờ, nó vẫn còn nhỏ như vậy, anh nói xem, liệu có phải bị…”
Lúc này, Chu Tiễn Nam ngắt lời Nam Khuê: “Khuê Khuê, em đừng lo lắng, Tư Mặc không bị mất tích, nó đang ở cùng với tôi.”
Nghe thấy những lời này, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Ngay khoảnh khắc biết Tư Mặc mất tích, cô thực sự sợ chết khiếp.
May mắn thay đó không phải là sự thật.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam lại nhìn Lục Tư Mặc, nghiêm mặt nói: “Cháu nghe thấy chưa? Mẹ cháu vừa rồi trong điện thoại lo lắng rất nhiều, cháu rời đi mà không nói một lời như vậy, mẹ cháu sẽ lo lắng chết mất.”
“Chỉ một lần này thôi, sau này không được như vậy nữa đâu.”
Biết mình đã làm sai, Lục Tư Mặc liền ngoan ngoãn gật đầu.
Ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi nhiều: “Chú Chu cháu biết rồi ạ, cháu sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của chú, sau này sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
“Ừm.”
Trước khi máy bay cất cánh, Chu Tiễn Nam đã gửi một tin nhắn WeChat cho Nam Khuê.
“Khuê Khuê, Tư Mặc đúng là đang ở cùng tôi, vì nó rất muốn trở về Trung Quốc, nguyện vọng vô cùng mãnh liệt, vì thế tôi định sẽ đồng ý nguyện vọng của nó, đưa nó về Trung Quốc, đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc Tư Mặc thật tốt.”
Sau đó anh ấy tắt điện thoại.
Khi máy bay bay thẳng lên bầu trời và mây trôi nhẹ nhàng, cậu bé Lục Tư Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cuối cùng cũng nở một nụ cười vui vẻ yên tâm.
“Cha, cha đợi con, con trở về rồi!”
“Cha biết không, con và em trai đều rất nhớ cha, cha yên tâm, Tư Mặc sắp về tìm cha rồi đây!”
Đúng vậy, mục đích thực sự của chuyến về nước lần này căn bản không phải là để đi du lịch.
Mà là để tìm kiếm người thân.
Chỉ có điều, cậu bé nhất quyết âm thầm giấu kín bí mật này trong lòng, ngoài cậu và em trai ra thì không có ai biết.
Và bây giờ, cậu đã càng ngày càng đến gần với mục đích của mình.
Thấy sắp được gặp cha, bạn nhỏ Lục Tư Mặc ngồi trên ghế với vẻ mặt tràn đầy sự phấn khích và háo hức.
Bay mười mấy tiếng.
Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh.
Chu Tiễn Nam một tay dắt Lục Tư Mặc, một tay đẩy hành lý đi trong sân bay đông đúc.
Tới Trung Quốc rồi, bạn nhỏ Lục Tư Mặc thực sự vô cùng phấn khích.
Cậu bé cũng đã thực hiện những gì cậu hứa, rất ngoan ngoãn.
Ban ngày, Lục Tiễn Nam có việc nên đã tìm đến dì giúp việc đã ở nhà anh mấy chục năm nhờ dì trông cậu bé.
Buổi tối, khi Chu Tiễn Nam không phải làm thêm, sẽ đích thân đưa Lục Tư Mặc đi chơi khắp mọi nơi.
Một tuần đã trôi qua như vậy.
Một ngày kia, lúc ăn sáng xong, sau khi Chu Tiễn Nam đi ra ngoài, Lục Tư Mặc liền nắm lấy tay dì vú giọng ngọt ngào nói: “Bà ơi, cháu muốn đi đến một nơi, bà có thể đưa cháu đi được không?”
“Được chứ!”
Qua mấy ngày sống chung, dì vú đã hoàn toàn bị sự đáng yêu, lanh lợi của Lục Tư Mặc chinh phục rồi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Vì thế, cho dù bạn nhỏ Lục Tư Mặc có đưa ra yêu cầu gì, bà hầu như không cần suy nghĩ, đều gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn bà, vậy bây giờ chúng ta đi thôi!”
Khi đứng trước tòa nhà của tập đoàn nhà họ Lục, tim bạn nhỏ Lục Tư Mặc lập tức đập loạn nhịp vì phấn khích.
Cậu ngẩng cái đầu nhỏ xíu của mình nhìn lên.
Tuy nhiên, tòa nhà trước mặt, thực sự rất cao.
“Wow, toà nhà to như vậy, cha có đang ở bên trong không nhỉ? Cha sẽ ở tầng nào nhỉ?”
Không biết cũng không sao, cậu có thể hỏi mà.
Đi vào trong đại sảnh, bạn nhỏ Lục Tư Mặc trực tiếp đi tới quầy lễ tân: “Chị gái xinh đẹp, cho em hỏi Lục Kiến Thành ở tầng nào ạ, em muốn gặp ông ấy?”
Nghe thấy những lời cậu bé nói, cô gái lễ tân có chút sững sờ.
Không chỉ vì cậu bé dễ thương, mà hơn nữa là vì cậu bé đã trực tiếp nói ra tên của tổng giám đốc Lục.
“Bạn nhỏ, em muốn tìm tổng giám đốc của bọn chị sao?”
Đối diện với cậu bé có vẻ ngoài dễ thương, ngoan ngoãn và ăn nói ngọt ngào, cô gái ở quầy lễ tân càng thêm yêu thích cậu bé.
“Vâng, chính là tìm ông ấy.” Lục Tư Mặc gật đầu.
“Bạn nhỏ, muốn gặp tổng giám đốc Lục của bọn chị cũng được thôi em có hẹn trước không?”
Nghe đến đây, cậu bé Lục Tư Mặc liền nhíu mày.
Thầm nghĩ: “Phiền phức như vậy sao?”
Mình muốn gặp cha của mình còn cần phải hẹn trước?
“Không có, cần phải hẹn trước sao ạ?” Lục Tư Mặc chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi.
Cô gái lễ tân có chút không nỡ gật đầu, đồng thời nói.
“Xin lỗi em nhé bạn nhỏ, muốn gặp tổng giám đốc Lục cần phải có hẹn trước, nếu em không có hẹn trước, thì chị không thể để em vào được.”
Tiểu Tư Mặc cũng rất hiểu chuyện, liền gật đầu.
“Vâng, cảm ơn chị, em hiểu rồi, vậy em không làm phiền chị nữa.”
Dù sao thì cậu cũng không bận, mỗi ngày đều có nhiều thời gian.
Vì không có hẹn trước không thể vào gặp cha, vậy cậu sẽ ở đây đợi một lúc là được rồi.
Đợi tới buổi tối tan ca, cha sẽ từ trong tòa nhà đi ra.
Đợi rồi lại đợi, 10 phút, 20 phút…
Rất nhanh đã là 1 tiếng đồng hồ rồi.
Có thể là chờ đợi có chút khổ sở, Lục Tư Mặc ngồi trên ghế, đột nhiên đầu gật nhè nhẹ.
Thì ra là đợi buồn chán quá nên cậu đã ngủ gật .
Thấy cậu gật đầu có vẻ buồn ngủ, trái tim của cô gái lễ tân lập tức tan chảy.
Cô đưa tay lấy điện thoại gọi điện cho phòng tổng tài: “Trợ lý Lâm, ở dưới này có một cậu bé nói rằng có một việc rất quan trọng muốn gặp tổng giám đốc Lục.”
“Cậu bé?” Lâm Tiêu khó hiểu.
Sau những lời thuyết phục của cô gái lễ tân, Lâm Tiêu đã xuống đại sảnh.
“Cậu bé đó ở đang ở đâu?”
Cô gái lễ tân chỉ tay, Lâm Tiêu liền đi tới đó.
Khi nhìn thấy Lục Tư Mặc ở trước mắt, đôi mắt đáng yêu đang nhắm lại, ngủ mê mệt, Lâm Tiêu chỉ là vội vàng nhìn lướt qua, không nhìn kỹ và cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Tuy nhiên, khi Lục Tư Mặc vừa ngẩng đầu lên, mở mắt, Lâm Tiêu lập tức trợn to hai mắt.
Ngay lập tức, cả người cậu ấy như hóa đá, cậu không thể tin được khi nhìn cậu bé trước mắt.
Cậu…cậu bé này nhìn quá giống tổng giám đốc Lục.
Mặc dù so với diện mạo của tổng giám đốc Lục bây giờ, không thể nhìn ra sự giống nhau ngay được.
Nhưng cậu ấy đã từng nhìn ảnh hồi nhỏ của tổng giám đốc Lục, cậu bé này với tổng giám đốc Lục hồi nhỏ quả thực là như đúc cùng một khuôn ra.
“Bạn nhỏ, cháu tên gì vậy? Nghe nói cháu muốn tìm tổng giám đốc Lục?” Lâm Tiêu liền đi lên phía trước, nhẹ nhàng hỏi.