Lớp ngụy trang từ trước đến nay của bà ta hoàn toàn tan nát.
“Nam Khuê, cô đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phát, tôi cho cô biết, cô nhất định phải gả.”
Vừa dứt lời, đột nhiên một người nghiêng ngả chạy vào nói: “Phu nhân, không xong rồi, có người xông vào.”
“Một đám ăn hại, ngay cả nhà cũng không giữ được.” Hạ Nhu tức giận mắng to.
Chưa đến một phút sau, Lục Kiến Thành mang người tiến vào.
Thấy Nam Khuê, anh lập tức chạy đến ôm cô vào ngực.
Nam Khuê cũng không kiềm chế được nữa, cô trực tiếp òa khóc: “Kiến Thành…”
“Cuối cùng anh cũng đến rồi, em sợ quá.”
“Xin lỗi Khuê Khuê, là anh đến chậm.” Lục Kiến Thành ôm cô, dịu dàng an ủi.
Sau đó lo lắng hỏi cô: “Em có bị thương không? Bà ta có làm gì em khong?”
Nam Khuê lắc đầu: “Em không sao, bà ta luôn ép em gả cho Quý Dạ Bạch, bà ta còn nói…”
Ánh mắt cô nhìn về phía video, tiếp tục giải thích: “Bà ta uy hiếp em, nói không cho phép em gả cho anh, còn nói sẽ công bố video ra ngoài để cho tất cả mọi sỉ nhục em, để cho anh thành trò cười của tất cả mọi người.”
“Kiến Thành, anh mau hủy video đi.”
Ai ngờ Hạ Nhu nghe xong lại ha ha cười: “Ngây thơ, cô cảm thấy tôi sẽ chỉ giữ một cái này thôi sao?”
Lục Kiến Thành cầm màn hình, trực tiếp ném xuống đất.
Màn hình bị ném trên mặt đất, lập tức không còn hiện được hình ảnh, màn hình cũng vỡ thành từng khối.
“Không quan trọng, tôi vẫn còn rất nhiều video, lúc nào cũng có.” Hạ Nhu phát rồ nói.
Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn bà ta một cái, sau đó không quan tâm đến bà ta mà trực tiếp gọi điện thoại cho Vân Thư.
“Mẹ, con đã bắt người lại rồi, mẹ qua đây xử lí đi.”
“Còn nữa, mẹ nhớ xử lí cả video, con không hi vọng nó còn tồn tại trên thế giới nữa.”
Nói xong, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê đi ra ngoài.
Gió buổi tối vô cùng lạnh.
Vừa ra khỏi biệt thự, Nam Khuê lạnh đến run người, cô trốn trong lòng Lục Kiến Thành.
“Chúng ta sẽ lên xe ngay, lên xe rồi sẽ ấm thôi.”
“Ừm!”
Cô nhắm mắt lại, cảm xúc vẫn còn trong trạng thái sợ hãi.
Lúc Vân Thư đến, cửa chính biệt thự đã được mở ra, người mà Lục Kiến Thành mang đến vẫn ở nguyên vị trí, không ai rời đi.
Vừa đến đại sảnh, bà đã nhìn thấy Hạ Nhu.
Hạ Nhu bị trói bằng một sợi dây thừng to, cả người nằm rạp trên mặt đất, vô cùng chật vật.
Nhìn thấy Vân Thư, cơ thể bà ta co lại.
Không thể không nói bà ta có chút sợ hãi người phụ nữ này.
Vân Thư cũng không nói nhảm với bà ta, trực tiếp đứng từ trên cao vươn tay về phía bà ta: “Hạ Nhu, bà biết tính tôi rồi đấy, tôi không muốn nỏi nhảm, giao video gốc ra đây.”
“Không có, con bà đã đập video gốc rồi, đã hủy rồi.”
Chỉ tiếc những lời này không lừa được Vân Thư.
Bà cười lạnh một tiếng, sau đó nâng chân lên, giày cao gót đá nhẹ vào ngón tay Hạ Nhu: “Tôi khuyên bà một câu, đừng có giở mấy cái trò đó ra với tôi, nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì bà đâu.”
“Tôi không có, đó là video gốc.”
“Vậy sao?” Vân Thư cũng không tức giận.
Bà vẫy tay, rất nhanh đã có người đi đến bên cạnh bạn, kính trọng cúi người xuống.
Bà xoay người nói vài câu.
Trợ lí lập tức nhìn về phía Hạ Nhu: “Mang bà ta lên trên tầng.”
“Lên tầng làm gì? Vân Thư, rốt cuộc bà muốn làm gì, rốt cuộc bà định giở trò gì?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra một câu, lấy cách của người trả lại cho người, Hạ Nhu, trước kia tôi đã cảnh cáo bà rồi, tôi không phải là người lương thiện.”
Nói xong Vân Thư vẫy tay: “Mau đi xử lí đi!”
“Vâng, tổng giám đốc Vân.”
Tiếng thét chói tai của Hạ Nhu nhanh chóng vang vọng khắp biệt thự.
Bà ta lớn tiếng gào thét, kêu la, nhưng không có ích, bà ta căn bản không phải đối thủ của đám người kia.
Đến tầng hai, trong một căn phòng.
Nữ trợ lí phân phó vài câu, mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị sẵn sàng, camera cũng đã lắp xong.
Nửa giờ sau, Hạ Nhu nằm trên mặt đất, hơi thở mỏng manh, trên mặt đều là nước mắt.
Vân Thư đứng trước mặt bà ta, từ trên cao nhìn chằm chằm bà ta.
Trên người Hạ Nhu chỉ có một bộ quần áo đơn giản, bà ta ngước mắt nhìn Vân Thư, trong mắt ngoài hận thì cũng là hận.
“Vân Thư, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ác độc như bà, những năm nay tôi vẫn luôn nghĩ, Minh Bác đã có một người vợ xinh đẹp, muốn gì có nấy như bà rồi mà còn ngoại tình, đến tìm tôi làm gì.”
“Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được rồi, vì người như bà thật quá đáng sợ, quá độc ác, để người khác sợ đến mức không rét cũng run, đàn ông muốn một người vợ dịu dàng mềm yếu, hiểu lòng ngươi chứ không muốn một người mạnh mẽ như bà.”
“Những năm này là bà đáng đời, là bà tự làm tự chịu.”
Vân Thư cao ngạo lạnh lùng nhìn bà ta: “Còn có thể nói nhiều như vậy thì có lẽ do tôi trừng phạt quá nhẹ rồi.”
“Hạ Nhu, bà ngàn vạn lần không nên, không nên đụng vào Nam Khuê, khi cha còn sống đã vô cùng sủng ái Nam Khuê, cẩn thận che chở bảo vệ thương yêu con bé, bây giờ bà lại không biết sống chết mà làm ra chuyện này.”
“Nếu như bà ngại mạng của mình dài quá thì tôi cũng không ngại tiễn bà đi đâu.”
Vân Thư nói xong cúi đầu nhìn đoạn phim trong tay.
Chỉ có mấy phút, tuy thời gian không quá dài nhưng nội dung lại khiến bà vô cùng hài lòng.
Đưa máy ảnh cho trợ lí, bà phân phó: “Cất giữ mấy thứ này cho kĩ, nếu có người không biết sống chết, tôi không ngại để người trong thế giới này miễn phí thưởng thức.”
“Ha, Minh Bác sẽ không để bà làm được đâu, tốt xấu gì tôi cũng là người phụ nữ của ông ấy, còn sinh cho ông ấy một đứa con trai, tôi không tin ông ấy sẽ trơ mắt nhìn những video này bị tuồn lên mạng.”
Sau khi Vân Thư nghe xong thì yên lặng nhìn người phụ nữ trên mặt đất.
“Hạ Nhu, bà đúng là cũng có chút đầu óc, hết lần này đến lần khác lại ra tay với Nam Khuê, hơn nữa còn nhận lúc Lục Minh Bác ở nước ngoài mà ra tay, nhưng bà thông minh quá thì sẽ bị trí thông minh đó hại, đừng nói là Lục Minh Bác không ở đây, cho dù ông ta có ở đây thì cũng không thể cứu bà được.”
“Không thể nào, ông ấy sẽ không trơ mắt nhìn tôi bị các người bắt nạt.”
“Hạ Nhu, bà đúng là người ác cáo trạng trước, rõ ràng là bà bắt nạt Nam Khuê trước. Còn nữa, tôi cũng không ngại nói với bà một câu, trước khi cha qua đời đã nói Lục Minh Bác nhất định phải chăm sóc tốt cho Nam Khuê, nếu như ông ta biết Nam Khuê đã mang thai con của Kiến Thành mà còn bị bà đối xử như vậy, bà nghĩ ông ta sẽ đối xử với bà như thế nào đây?”
“Bà sinh cho ông ta một đứa con trai, không sai, nhưng nếu như tôi nhớ không lầm thì ông ta chưa từng thừa nhận thân phận của đứa con hoang kia.”
“Hai mươi năm trước ông ta chọn nhà họ Lục, chọn hai mẹ con tôi, hai mươi năm sau, lựa chọn của ông ta vẫn là tôi và Kiến Thành.”
Hạ Nhu sụp đổ nhìn bà: “Không, sẽ không.”
“Ông ấy đã nói ông ấy nợ tôi, lần này ông ấy nhất định sẽ chọn tôi và con của tôi, Vân Thư, bà đừng có đắc ý, chúng ta đợi mà xem.”