“Là cậu?” Nam Khuê kinh ngạc nhìn về phía cậu ấy.
Lâm Tiêu cười trả lời: “Thiếu phu nhân, là tôi, tôi theo chỉ thị của tổng giám đốc Lục, đến đây tìm cô có chút việc.”
“Việc gì?”
“Sinh nhật cô Phương sắp tới, tổng giám đốc Lục định tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy, muốn hỏi cô có ý tưởng gì không?”
Nếu như không phải chính tai nghe thấy, Nam Khuê gần như nghi ngờ tin tức mình nghe được là giả.
Tổ chức tiệc sinh nhật cho Phương Thanh Liên?
Anh cứ như nóng lòng muốn chứng minh cho người khác thấy anh quan tâm đến Phương Thanh Liên như thế nào, yêu thương như thế nào?
Trong lòng anh, đã từng nghĩ tới cô chút nào hay chưa.
Nam Khuê nắm chặt hai tay, cố gắng cắn chặt miệng, cô đang cố gắng khắc chế bản thân.
Một lúc lâu sau, cô buông hai tay ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu thờ ơ hỏi: “Vậy sao?”
“Nếu là tổ chức tiệc sinh nhật cho Phương Thanh Liên, các người nên đi hỏi cô ta có ý kiến gì không, sao ngược lại lại chạy tới hỏi tôi?”
“Tôi có thể có ý kiến gì? Tôi không có ý kiến gì cả.”
Lâm Tiêu vuốt đầu, nghi ngờ quay trở về.
Khi cậu ấy nói cho tổng giám đốc Lục nghe những lời này, có thể cảm giác rõ ràng hơi thở quanh người anh đều giảm xuống rất nhiều.
Cả người anh đều bao phủ một tầng băng lạnh cùng u ám, nhìn rất dọa người.
Trong tay Lục Kiến Thành cầm bút, giọng nói giống như đang nghiến răng nghiến lợi: “Không có ý kiến gì? Cô ấy thực sự nói vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Tiêu gật đầu.
“Đi ra ngoài.” Lục Kiến Thành lạnh lùng quát lớn.
Trong nháy mắt, anh cảm giác sức lực trên người đều giống như bị rút sạch, có loại cảm giác đặc biệt mệt mỏi.
Cô không quan tâm.
Cô thật sự không quan tâm.
Đừng nói là tổ chức tiệc sinh nhật cho một Phương Thanh Liên, dù tổ chức cho mười, hai mươi cái, cô cũng không quan tâm.
“Nam Khuê…”
Anh nỉ non tên cô, đột nhiên phát điên muốn biết người đàn ông mà cô yêu mười năm rốt cuộc là ai?
Lúc này, Lâm Tiêu đưa tới văn kiện, chính là kết quả lần trước điều tra Chu Tiễn Nam.
Lục Kiến Thành lật từng trang từng trang, mỗi lần lật xem một lần, hơi thở quanh người anh lại lạnh lẽo hơn một phần.
Nhà họ Chu?
Chu Tiễn Nam?
Hoá ra là thiếu gia thần bí của nhà họ Chu, chưa bao giờ công khai lộ diện.
Anh ta nói không giống cảnh sát bình thường.
Xoa xoa lông mày, Lục Kiến Thành cảm thấy huyệt giữa lông mày đặc biệt đau.
Anh lại nghĩ đến bộ quần áo Nam Khuê mua, mấy ngày nay, anh vẫn luôn chờ, chờ khi nào cô sẽ đưa quần áo cho anh.
Anh thậm chí còn tự nhủ, đừng vội, một ngày nào đó, cô sẽ đưa nó cho mình.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua từng ngày, anh biết rằng anh đã sai.
Bộ quần áo của Nam Khuê vốn không phải mua cho anh, nếu không phải mua cho anh, vậy thì mua cho ai?
“Phái người gửi thiệp mời sinh nhật đến nhà họ Chu.” Lục Kiến Thành dặn dò.
Lâm Tiêu nghi ngờ: “Tổng giám đốc Lục, hình như chúng ta không qua lại thân thiết với nhà họ Chu lắm.”
“Không sao, gửi một tấm thiệp qua đi.”
“Được.”
Nhà họ Chu.
Chu Tiễn Nam trở về mấy ngày, bởi vì anh ấy trở về, nên trên bàn ăn cũng náo nhiệt hẳn lên.
Tiếng cười vui vẻ lại vang vọng lên trong ngôi nhà này.
Lúc ăn trưa, trên bàn bày một bàn cơm thịnh soạn, Mặt mày bà Chu hiền lành ngồi ở chủ vị, Chu Cẩm và Chu Tiễn Nam chia nhau ngồi ở hai bên.
Vừa định mở tiệc, quản gia cầm thiệp mời đưa cho Chu Cẩm: “Cô chủ, người nhà họ Lục đưa thiệp mời tới.”
“Nhà họ Lục?” Chu Cẩm nhận lấy, cảm thấy lạ.
Bà Chu cũng sửng sốt một chút, sau đó nói: “Nhà họ Lục tuy rằng lớn mạnh, mấy năm nay cũng như mặt trời ban trưa, nhưng chúng ta và nhà họ Lục xưa nay không có qua lại, sao lại đột nhiên đưa thiệp mời cho chúng ta?”
“Đúng vậy, mẹ, quả thật hơi bất ngờ.”
Chu Cẩm mở thiệp mời ta, thấy bên trong là tiệc sinh nhật, lại một lần nữa đóng lại, nhìn về phía quản gia: “Nói chúng ta đã nhận được, nếu có thời gian, nhất định sẽ đi dự.”
“Vâng, cô chủ.”
“Nhà họ Lục nào, Lục Kiến Thành?” Đột nhiên, Chu Tiễn Nam luôn yên lặng ăn cháo ở bên cạnh lại mở miệng.
“Ngoại trừ anh ta, cũng không có gia đình nào khác dám tự xưng mình là nhà họ Lục.” Chu Cẩm nói.
“Chị, cho em xem một chút.”
Chu Tiễn Nam mở thiệp mời ra, trên đó viết rất đơn giản, chỉ nói nhà họ Lục muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, cho thời gian và địa điểm.
Về phần muốn tổ chức cho ai, hoàn toàn không có đề cập đến.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt Nam Khuê, Chu Tiễn Nam thản nhiên nói: “Chị, em đi.”
“Cái gì?” Chu Cẩm cho rằng mình nghe lầm, không tin hỏi một lần.
Chu Tiễn Nam ngước mắt lên, trả lời khẳng định: “Em đi dự tiệc sinh nhật này. ”
“Không phải em luôn không có hứng thú với những buổi tiệc như này sao? Em quan tâm đến mấy cái này từ khi nào vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy nhàm chán muốn đi xem một chút.”
“Được rồi, chị đi cùng em.” Chu Cẩm nói.
Rất nhanh, đã đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật của Phương Thanh Liên.
Cô ta mặc một bộ lễ phục màu hồng đào, toàn bộ bộ quần áo nhẹ nhàng bay bổng, rất thích hợp mặc trên người cô ta.
Giờ phút này, cô ta đang nhắm mắt lại, chuyên gia trang điểm đang nghiêm túc giúp cô ta vẽ lông mày, tô son, trong lòng cô ta vui sướng.
Sau khí trang điểm xong, thì đeo vòng cổ, cô ta mở mắt ra, nhìn mình xinh đẹp trong gương, cô ta không thể tin được.
Lục Nhu đứng ở bên cạnh phụ họa: “Trời ạ, chị Thanh Liên, chị xinh đẹp quá đi, lát nữa anh Kiến Thành nhìn thấy chị nhất định sẽ không dời mắt được.”
Phương Thanh Liên xấu hổ cười: “Xem em nói kìa, có khoa trương như vậy không?”
“Đương nhiên có, tự chị nhìn xem xinh đẹp bao nhiêu, quả thực đẹp như tiên nữ hạ phàm.”
Ngoài mặt Phương Thanh Liên không nói gì, thật ra trong lòng vui vẻ như nở hoa, trong lòng tràn đầy sung sướng.
“Kiến Thành đâu?” Cô ta hỏi.
“Chắc là ở phía dưới, muốn em gọi anh ấy lên giúp chị không?” Lục Nhu hỏi.
Phương Thanh Liên lắc đầu: “Không cần, chị tự mình xuống tìm anh ấy.”
“Được, vậy em đẩy chị đi.”
“Ừm.”
Sau đó, Lục Nhu đẩy Phương Thanh Liên đi thẳng đến đại sảnh.
Trong đại sảnh đã bố trí xong, khắp nơi đều là hoa tươi, lộng lẫy mỹ lệ động lòng người, toàn bộ hội trường đều thoang thoảng mùi hoa tươi, làm cho người ta hít thở một chút cũng đều hít vào mùi hương nồng đậm.
Nhìn tất cả trước mắt, Phương Thanh Liên rất hài lòng, cô ta vui vẻ cười.
Khi nhìn thấy bóng lưng Lục Kiến Thành, cô ta lập tức nở nụ cười, nhanh chóng đi qua.
“Kiến Thành.” Cô ta dịu dàng gọi.
Khoảnh khắc Lục Kiến Thành xoay người, trên mặt cô lộ ra nụ cười dịu dàng, cười quyến rũ động lòng người.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Lục Kiến Thành hỏi.
Tuy nhiên, so với sự hưng phấn và kích động của Phương Thanh Liên, cô ta cảm thấy Lục Kiến Thành có vẻ rất bình tĩnh và tự nhiên.
Hôm nay cô ta đã trang điểm đẹp như vậy, mặc một chiếc váy xinh đẹp, nhưng cô ta không nhìn thấy được sự ngạc nhiên trong mắt anh.
“Kiến Thành, em mặc bộ quần áo này rất xấu sao?” Phương Thanh Liên tủi thân hỏi, dáng vẻ kia, giống như sắp khóc tới nơi rồi.
“Không có, em rất đẹp.”
“Nhưng em không cảm nhận được vẻ đẹp của em trong mắt anh.”
“Em rất xinh đẹp, đừng nghĩ nhiều quá.” Lục Kiến Thành thản nhiên nói.
Câu trả lời này làm cho Phương Thanh Liên thất vọng.
Cô ta cắn môi, đáng thương nhìn Lục Kiến Thành: “Có phải vì em ngồi xe lăn, không thể đứng lên, không thể nhảy múa, cho nên anh cảm thấy em không xinh đẹp?”
“Không liên quan gì đến chuyện này.” Mặt mày Lục Kiến Thành càng lúc càng lạnh.
“Vậy cái gì liên quan.”
Lục Kiến Thành đi về phía cô ta, thở dài: “Thanh Liên, em nhất định muốn anh nói rõ ràng như vậy sao? Bữa tiệc sinh nhật này là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên và cuối cùng tôi tổ chức cho em.”
Phương Thanh Liên kích động, cô ta nhìn Lục Kiến Thành, không thể tin được: “Kiến Thành, anh… anh đây là có ý gì?”