Nam Khuê có cảm giác như bản thân sẽ bị anh nuốt chửng vậy.
Nếu là bình thường cô chắc chắn sẽ vô cùng ngượng ngùng, sẽ vô cùng xấu hổ.
Nhưng bây giờ cô không quan tâm gì cả, cái gì cũng không muốn để ý.
Cô chỉ biết mình không nỡ xa anh, không nỡ rời xa người đàn ông đang ôm mình thật chặt lúc này.
Làm sao bây giờ? Anh còn chưa đi mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Không còn sự rụt rè ngày thường, Nam Khuê đưa tay ôm chặt Lục Kiến Thành, hận không thể khảm vào người anh.
Giống như vậy nên mới không sợ mất đi, cũng không nhớ nhung nhiều như vậy.
Không hiểu sao cô luôn cảm thấy gần đây mình có chút đa sầu đa cảm.
Cô cũng có cảm giác rằng chỉ cần vừa buông tay ra anh sẽ rời khỏi mình.
Hôn một lúc, nước mắt Nam Khuê từ từ rơi xuống.
Khi Lục Kiến Thành cảm thấy miệng mặn chát, anh mới phát hiện người trong lòng đang khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng đau lòng, giống như phải chịu uất ức gì rất lớn vậy.
“Đừng khóc.” Lục Kiến Thành đau lòng lau nước mắt cho cô, cưng chiều dỗ dành.
“Sẽ không đi lâu đâu, anh hứa với em, sau khi xong việc anh sẽ lập tức về ngay, sẽ rất nhanh thôi, vừa về anh sẽ em đi ăn lẩu.”
“Còn có đồ ngọt em thích nhất nữa, đi đu quay và vòng ngựa xoay em thích nhất nữa.” Nam Khuê càng nói nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Lục Kiến Thành cúi đầu, kiên nhẫn hôn từng giọt nước mắt của cô.
“Được.” Trái tim anh đau đớn, gật đầu: “Khuê Khuê nói gì thì chính là cái đó, chờ anh về sẽ làm và đi hết mọi nơi với em.”
“Vậy anh nhất định phải nhớ rõ lời hứa của mình, không được lừa em.”
Nam Khuê khóc một cách đau lòng, cô thật sự không nỡ.
Vô cùng vô cùng không nỡ.
Nhưng khi đó không ai biết rằng.
Có một lời hứa vẫn mãi chỉ là một lời hứa.
Không còn cơ hội để thực hiện nữa.
Nam Khuê nghĩ, nếu như khi đó cô có năng lực biết trước, biết chuyện xảy ra trước thì có chết cô cũng không để anh rời khỏi nơi này.
Lục Kiến Thành cũng vậy, nếu như biết có ngày đó, anh nhất định sẽ chỉ ở bên cạnh Nam Khuê, sẽ không đi đâu cả.
Nhưng trong cuộc đời này cái gì cũng có, chỉ không có hai từ “nếu như”.
Ai cũng không có cơ hội để hối hận.
Không có ai là ngoại lệ cả.
Nam Khuê vẫy tay, lưu luyến không rời xuống xe.
Lái xe nhấn ga, xe của Lục Kiến Thành nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc.
Cô vẫy tay, Lục Kiến Thành cũng vẫy tay.
Nhưng rất nhanh họ đã không nhìn thấy đối phương, xe cũng càng đi xa hơn.
Nhưng Nam Khuê vẫn bướng bỉnh vẫy tay với hướng mà xe Lục Kiến Thành đã rời đi.
Mặc dù biết anh không nhìn thấy nhưng cô vẫn muốn tạm biệt anh một cách thật hoàn chỉnh.
Bóng dáng chiếc xe nhanh chóng trở nên mơ hồ, cuối cùng càng đi càng xa, nhưng Nam Khuê vẫn đứng ở ven đường nhìn theo rất lâu, mãi cho đến khi không thấy nữa cô mới đi vào nhà hàng.
Lúc Nam Khuê vào tiệm lẩu, Lâm Niệm Sơ đã ngồi chờ bên trong.
Thấy Nam Khuê, cô ấy lập tức vẫy tay: “Khuê Khuê, ở đây, tớ ở đây.”
Lâm Niệm Sơ đã bật bếp, cũng đã thả những đồ ăn mà Nam Khuê thích ăn vào, có một số món đã nấu xong, ngay cả nước chấm Nam Khuê thích ăn cô ấy cũng đã chuẩn bị xong.
Nam Khuê vừa nhìn đã cảm thấy ấm áp.
“Cảm ơn cậu, Niệm Niệm!”
“Chúng ta là gì của nhau cơ chứ, mau ngồi xuống ăn đi.”
Lâm Niệm Sơ thấy vẻ mặt cô buồn bã, vẻ mặt không có chút cảm xúc gì, ngay cả hứng thú ăn lẩu cũng không có thì không nhịn được mà hỏi: “Anh ta đi rồi sao?”
Nam Khuê nghe xong thì đột nhiên ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết?”
“Đại khái là mấy tiếng trước anh ta gọi điện thoại cho tớ nói chuẩn bị đi công tác, nói tớ đi ăn cơm rồi đi dạo phố với cậu, nói tớ phải chăm sóc cậu thật tốt, toàn bộ đều do anh ta thanh toán.”
“Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía này của cậu còn phải đoán nữa sao, chắc chắn là do anh ta đã đi.”
Nam Khuê mệt mỏi gật nhẹ đầu: “Ừm, vừa đưa tớ đến đây đã đi.”
“Cô gái ngốc này, đã không nỡ rời xa như vậy thì sao không nói anh ta ở lại? Đúng lúc có thể thử xem vị trí của cậu ở đâu trong lòng anh ta, nhìn thử xem nếu như cậu nói thì anh ta có ở lại hay không.”
Nam Khuê chống cằm, vẻ mặt vẫn rất buồn bã.
Một lúc lâu sau cô mới nói: “Tớ không muốn ép buộc anh ấy, anh ấy vốn là một con đại bàng mạnh mẽ, tớ đã yêu anh ấy thì sao lại có thể nhẫn tâm bắt anh ấy quanh quẩn trong chiếc lồng chật hẹp được chứ, tớ cũng không muốn anh ấy nghĩ tớ chỉ là một người hay cố tình gây sự.”
“Khuê Khuê, cậu suy nghĩ cho anh ta quá nhiều rồi, phụ nữ đôi khi không cần phải quá phóng khoáng, làm ồn ào một chút cũng không có gì không tốt, cậu cứ thử làm nũng với anh ta đi, xem anh ta phản ứng thế nào.”
Nam Khuê cảm thấy Niệm Sơ nói có lí.
Nhưng cô sợ.
“Niệm Niệm, thật ra tớ rất nhát gan, vì tớ rất sợ. Tớ sợ cho dù mình có tự nói ra cũng không thể giữ anh ấy lại, như vậy thì không phải chứng minh rằng tớ không có chút sức nặng và vị trí gì trong lòng anh ấy sao? So đi so lại, tớ vẫn chấp nhận được chuyện anh ấy đi công tác.”
“Cho nên tớ cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.”
Lần này Lâm Niệm Sơ cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Vì ngay cả Khuê Khuê cũng không biết vị trí của mình trong lòng Lục Kiến Thành, cô đắn đo không chắc chắn, cô đang sợ hãi.
Vậy thì cô ấy càng không biết.
“Đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, chúng ta tới đây để ăn lẩu, hơn nữa tớ cảm thấy anh ta đi cũng không phải là chuyện xấu.” Lâm Niệm Sơ an ủi.
“Sao lại nói vậy?”
“Mặc dù hai người là vợ chồng mấy năm nhưng lúc đó không giống bây giờ, bây giờ hai người mới ở bên nhau, vẫn đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, đều khá rung động với người kia, tình cảm cũng rất nóng bỏng. Lần này anh ta đi công tác có thể khảo nghiệm tình cảm của hai người một chút.”
“Hơn nữa có câu tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi về anh ta sẽ càng nhiệt tình hơn khiến cậu không chịu nổi.”
Lâm Niệm Sơ nói xong cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Cũng không biết do xấu hổ hay là bị hơi nóng từ nồi lẩu làm đỏ mặt.
Tóm lại gương mặt nhỏ trắng trẻo kia ửng hồng, nhìn rất xinh đẹp.
“Niệm Niệm, chúng tớ còn chưa có làm… cái kia.” Nam Khuê ngượng ngùng nói.
Lâm Niệm Sơ kinh ngạc: “Không phải lúc hai người lấy nhau đã làm rồi sao? Tớ còn tưởng…”
Nam Khuê lắc đầu: “Đó là chuyện lúc cưới, lần này cảm giác của tớ không như trước, tớ muốn chậm rãi từng bước một.”
“Được được được, như thế nào cũng được, tớ tin lần này có khác biệt, tổng giám đốc Lục trở về sẽ vô cùng nóng bỏng, như sói như hổ cho xem.”
“Cho nên Khuê Khuê, cậu đừng buồn, hơn nữa cũng không phải anh ta đi mãi.”
“Vui vẻ lên, cậu nhìn nồi lẩu ngon miệng trước mặt đi, tất cả đều là đồ cậu thích, chúng ta nhanh chóng ăn thôi.”
“Ừm.”
Nam Khuê gật đầu, cũng bắt đầu ăn uống với Lâm Niệm Sơ.
Ớt rất cay, cũng rất đủ vị, nhưng không biết vì sao trong lòng cô luôn có cảm giác không tốt, luôn cảm giác lần này anh đi công tác sẽ xảy ra chuyện gì đó mà cô không chịu nổi.
Nam Khuê lắc đầu, ép bản thân không suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại cô chỉ hi vọng tất cả đều thuận lợi.
Anh có thể về sớm một chút, quay trở về bên cạnh cô sớm.