“Tôi không biết nhà anh ở đâu, cũng không biết số điện thoại của anh, chỉ biết văn phòng của anh, cho nên chỉ có thể đến đây tìm anh.” Nam Khuê nói.
Nhưng rõ ràng chuyện hai người nói không giống nhau.
Quý Dạ Bạch nghĩ Nam Khuê đến đây vì muốn quấn lấy mình, nghĩ cô không biết xấu hổ mà đến văn phòng tìm anh ấy.
Còn Nam Khuê lại đến vì muốn trả đồ.
“Có chuyện gì?” Quý Dạ Bạch cúi đầu, không nhìn Nam Khuê.
Nam Khuê tiến về phía trước, để hộp trang sức trong tay lên bàn Quý Dạ Bạch.
Hộp quà vô cùng tinh tế, Quý Dạ Bạch đương nhiên hiểu lầm: “Cho tôi?”
“Đúng.”
Quý Dạ Bạch ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, mặc dù không xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng được xem là thanh tú động lòng người, dáng vẻ dịu dàng mềm mại.
Nhất là đôi mắt to ngập nước kia, trong suốt như thấy đáy, đây cũng là lí do khi vừa mới gặp anh ấy đã chú ý đến cô hơn.
Nhưng những hành động của cô lại khiến anh ấy vô cùng phản cảm.
Anh ấy nâng mắt nhìn Nam Khuê, không nhịn được mà cười chế giễu: “Cầm về đi, tôi không cần.”
Nam Khuê nhíu mày: “Anh không xem bên trong là gì sao?”
“Mặc kệ là gì tôi cũng không cần.”
“Không phải, ý của tôi là…”
Lời Nam Khuê còn chưa hết đã bị Quý Dạ Bạch cắt ngang: “Loại con gái như cô tôi đã thấy nhiều, bây giờ cô tự ra ngoài thì ít nhất còn giữ được chút mặt mũi, đừng khiến tôi phải nói những lời khó nghe.”
“Loại con gái như tôi?” Nam Khuê cảm thấy những lời này vô cùng chói tai: “Tuy tôi chỉ là một thực tập sinh nhỏ còn ngài là phó viện trưởng của bệnh viện, nhưng mong ngài nói cho rõ, loại con gái như tôi là thế nào?”
“Ha…” Quý Dạ Bạch cười lạnh lần hai, đồng thời khóe môi nâng lên thành một nụ cười chế nhạo.
“Tôi vốn còn muốn thương hoa tiếc ngọc, muốn để lại cho cô chút mặt mũi, không ngờ cô lại không biết coi trọng, nếu vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Anh ấy nhìn Nam Khuê, đứng lên, bắt đầu trách mắng: “Ỷ vào chuyện mình có chút nhan sắc mà dùng đủ các cách để khiến tôi chú ý để đạt được sự yêu thích của tôi.”
“Nếu tôi đoán không nhầm, chỉ cần là đàn ông có gia thế có diện mạo thì cô đều dùng trò tình cờ gặp rồi chờ có người mắc bẫy, chờ con rùa vàng của cô cắn câu.”
Nói xong, vẻ mặt của Quý Dạ Bạch vô cùng châm chọc.
Nhưng ngoài dự đoán của anh ấy, cô gái phía đối diện không xấu hổ khi bị vạch trần mà ngược lại vô cùng tức giận.
Nam Khuê cắn môi đứng thẳng, khuôn mặt đỏ bừng, bị chọc tức không nhẹ chút nào.
Nếu ban nãy cô còn không hiểu lời anh ấy nói thì bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu.
Nói trắng ra là người này nghĩ cô là một người phụ nữ tâm cơ, muốn câu con rùa vàng.
Buồn cười, cũng quá tự cho mình là đúng rồi đấy.
Kiềm chế sự tức giận trong lòng mình, Nam Khuê nở nụ cười mỉa mai.
Cô vừa đổ đồ trong hộp quà lên bàn Quý Dạ Bạch vừa nói: “Viện trưởng Quý, đây là trang sức mà mẹ ngài mới đích thân tặng tôi ở dưới tầng, tôi cũng không biết bà ấy nghe được tin đồn từ đâu mà nói anh mang tôi về nhà qua đêm, sau đó xem tôi như bạn gái của anh nên mới tới đây tặng đồ cho tôi.”
“Tôi đến đây là muốn mang những thứ này đến trả cho anh.”
Chuyện này khiến Quý Dạ Bạch ngẩn người.
Anh ấy cũng không biết chuyện này lại như vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cô nói gì?” Quý Dạ Bạch mở to mắt, hoàn toàn không tin.
Nam Khuê bình tĩnh đáp: “Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu viện trưởng Quý không tin thì có tự tìm mẹ anh để hỏi.”
“Còn nữa, tôi không phải là cô gái muốn câu rùa vàng như viện trưởng Quý nói, cũng không muốn để anh chú ý gì đó, những lần gặp trước đều là ngoài ý muốn, nếu anh không tin thì tôi cũng hết cách.”
“Cô ở phòng bao nhìn tôi chằm chằm một lúc, cô cảm thấy tôi sẽ tin những chuyện này là ngoài ý muốn sao?” Quý Dạ Bạch cười lạnh.
Nam Khuê nhếch môi cười nhạt.
Sau đó cô giải thích: “Lần ở phòng bao đó là lỗi của tôi, vì hôm đó đèn quá tối nên tôi nhìn viện trưởng Quý thành bạn trai tôi, dáng người của hai người có chút giống nhau, dáng vẻ lúc uống rượu cũng giống nên tôi mới nhìn thêm mấy lần.”
“Nói vớ vẩn.” Quý Dạ Bạch lớn tiếng nói, đột nhiên thẹn quá hóa giận, có chút không khống chế được tâm trạng của mình.
“Viện trưởng Quý, tôi nói lại lần nữa, ngài thật sự hiểu lầm rồi, tôi có bạn trai, tôi rất thích anh ấy, còn về anh, tuy rằng anh là người đàn ông trong mộng của rất nhiều cô gái trong bệnh viện nhưng thật xin lỗi, tôi không có suy nghĩ gì khác với anh.”
“Dì tặng trang sức cho tôi, tất cả đều ở đây, anh có thể tìm dì để kiểm tra đối chiếu.”
Nói xong Nam Khuê đẩy cửa rời đi.
Một văn phòng to như vậy chỉ còn một mình Quý Dạ Bạch ngồi.
Ngồi được mười phút, anh ấy mới cảm thấy chuyện mình vừa nghe đươc là sự thật.
Hiểu lầm?
Vậy mà cô lại nói tất cả đều là hiểu lầm?
Sao có thể như vậy chứ?
Đúng là nực cười, Quý Dạ Bạch anh mà cũng sẽ trở thành thế thân của người khác, giống với người khác sao?
Nói không tức giận là giả.
Cuối cùng cô chối bỏ một cách sạch sẽ, còn anh ấy lại thành người tự cho mình là đúng.
Ánh mắt anh ấy nhìn hộp trang sức, cuối cùng anh ấy gọi điện thoại cho mẹ mình.
“Alo, con trai…”
“Mẹ tặng Nam Khuê trang sức?” Quý Dạ Bạch trực tiếp vào vấn đề chính.
“Đúng vậy, thế nào? Người mẹ già này của con có phải rất thông minh không?”
Quý Dạ Bạch nhíu mày, vô cùng đau đầu nói: “Mẹ, con đã nói mẹ ở nhà vui chơi thỏa thích đi, không có việc gì có thể đi dạo phố mua sắm, vì sao lại nhúng tay vào việc này chứ? Mẹ có biết hôm nay con tự tạo trò cười không, người ta có bạn trai rồi, căn bản không có chút hứng thú nào với con, mẹ đừng có ghép đôi loạn nữa.”
“Có bạn trai rồi?” Người phụ nữ kia không tin nói: “Sao có thể chứ? Con trai, mẹ đã tìm hiểu rồi, con bé không có bạn trai.”
“Dù sao cũng chỉ là cô gái nhỏ, có thể có chút ngại ngùng nên mới cố ý nói như vậy để con thấy khó mà lui, càng như vậy thì con càng phải biết nắm lấy cơ hội mà bắt lấy trái tim người ta.”
Quý Dạ Bạch thở dài, anh ấy và mẹ mình đúng là không thể nói chuyện được.
“Bỏ đi, tóm lại sau này mẹ đừng xen vào chuyện của con nữa, tự con có thể xử lí tốt.”
Quý Dạ Bạch tức giận cúp máy.
Trong đầu anh ấy đột nhiên hiện lên lời ban nãy của Nam Khuê: “Tôi đã có bạn trai, tôi rất thích anh ấy, còn anh, tôi không có suy nghĩ gì khác.”
Quý Dạ Bạch đứng dậy đi tìm Nam Khuê.
Lúc đến cổng bệnh viện thì thấy Nam Khuê, anh ấy đang định lên tiếng đã thấy cô chạy nhanh ra ngoài.
Anh ấy nhanh chóng thấy Nam Khuê lên một chiếc xe.
Quý Dạ Bạch tất nhiên biết hãng xe kia, đây là hãng xe có số lượng giới hạn toàn thế giới.
Ha…
Quý Dạ Bạch lạnh lùng cười.
Anh ấy xoay người đi, vẻ mặt lạnh lùng không chút độ ấm.
Anh ấy là thế thân?
Hay lắm, anh ấy đã có hứng thú với chuyện này rồi.