Giọng nói cô run rẩy, cơ thể như cứng lại, cô nói: “Anh nói cái gì?”
Dứt lời mắt cô đã đỏ bừng.
Toàn thân cũng không khống chế được mà run rẩy.
Lâm Tiêu nhìn Nam Khuê, vô cùng khẳng định, nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Thiếu phu nhân, là thật, chúng tôi tìm được tổng giám đốc Lục rồi!”
“Anh ấy…”
“Anh ấy ở đâu?”
Vì quá kích động, cũn vì quá hưng phấn mà Nam Khuê cố gắng mấy lần mới có thể nói xong câu.
“Lâm Tiêu, mau, mau dẫn tôi đi gặp anh ấy.”
“Tôi muốn gặp anh ấy.”
Giọng Nam Khuê như khàn đi khi nói câu này.
Vì quá kích động nên người cô không ngừng run rẩy.
Đông Họa nắm lấy tay cô: “Khuê Khuê, cậu bình tĩnh một chút, cậu yên tâm đi, đã tìm được tổng giám đốc Lục rồi, sẽ không mất dấu nữa.”
“Cậu đừng gấp, chúng ta có thể lập tức đến gặp anh ấy.”
“Họa Họa, cậu nói đúng, mình không thể quá gấp gáp được. Đúng rồi, cậu nói đúng, mình phải sửa sang lại một chút.”
Nam Khuê quay người nhìn về phía Lâm Tiêu và Chu Tiễn Nam: “Hai người đợi tôi một chút có được không?”
Nói xong cô nhanh chóng nắm tay Đông Họa đi vào nhà vệ sinh.
Cô khẩn trương nói: “Họa Họa, túi trang điểm, cậu có mang theo túi trang điểm không?”
“Mình có mang theo.”
“Mau, cậu lấy ra cho mình mượn đi. Đã lâu không gặp, mình béo lên rất nhiều, hơn nữa hôm nay mình cũng không có trang điểm, mình không xinh đẹp chút nào, sao mình có thể gặp anh ấy trong bộ dạng này được?”
“Không được, mình muốn thay đổi một chút, mình nhất định phải thật xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh ấy.”
Vì quá kích động nên lúc Nam Khuê trang điểm làm rơi chì kẻ mày mấy lần, lúc lấy phấn lót tay cô cũng không ngừng run rẩy.
Đông Họa không nhìn được nữa, cô ấy nói: “Khuê Khuê, cậu hít thở sâu rồi ngồi xuống đi, mình trang điểm cho cậu.”
“Được, cảm ơn Họa Họa.”
Ngoài cửa, Lâm Tiêu và Chu Tiễn Nam tôi nhìn anh anh nhìn tôi.
Vẻ mặt của hai người lại vô cùng u sầu.
“Cảnh sát Chu, chuyện của tổng giám đốc Lục có nên nói cho thiếu phu nhân biết không?” Lâm Tiêu vừa khó khăn vừa do dự nói.
Chu Tiễn Nam nhíu mày, hít một hơi thuốc, anh ấy yên lặng một lúc lâu.
Lúc lâu sau anh ấy mới trả lời: “Chuyện này để cô ấy tự đối mặt thì tốt hơn.”
“Được.”
Khoảng hơn mười phút sau, Nam Khuê từ trong bước ra.
Cô vừa ra đã không đợi kịp nữa mà đi về phía hai người: “Tôi xong rồi, mau dẫn tôi đến gặp anh ấy đi!” . Chương mới nhất tại ⩶ ????r????m????r ????yện﹒vn ⩶
Vì quá vui nên trên đường đi Nam Khuê đều hưng phấn và kích động.
Cho nên cô hoàn toàn không nghĩ đến một vấn đề: Đó chính là Kiến Thành còn sống nhưng tại sao không chủ động đi tìm cô?
Nhưng Đông Họa lại nghĩ đến vấn đề này.
Lục Kiến Thành yêu Khuê Khuê như vậy, nếu như anh còn sống thì không có chuyện trơ mắt nhìn Khuê Khuê đau khổ thương tâm như vậy.
Mà khả năng anh không tìm về chỉ có mấy trường hợp.
Hoặc anh bị thương, vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Hoặc là anh chỉ còn sống nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Cũng có thể tất cả mọi thứ về anh đều ổn, nhưng cũng có thể đã quên Khuê Khuê, không còn nhớ rõ cô.
Những tình huống này, cho dù là chuyện nào thì Khuê Khuê cũng không thể chấp nhận được.
Nhìn khuôn mặt vui vẻ đầy mong chờ của Nam Khuê, sao cô ấy có thể nhẫn tâm nói những lời này ra chứ?
Lâm Tiêu điều máy bay tư nhân của nhà họ Lục đến, mấy người cùng nhau lên.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Sau đó là một lộ trình trắc trở.
Vừa mới bắt đầu, Nam Khuê đã vô cùng sốt ruột: “Lâm Tiêu, còn lâu không? Nhanh không?”
Sau đó lại hỏi: “Tiễn Nam, hai người đã thấy anh ấy sao? Hay là chỉ nhận được manh mối nghi ngờ anh ấy ở đây? Có thể nhầm không?”
Chu Tiễn Nam nhìn về phía cô, khẳng định nói: “Khuê Khuê, không sai được, chúng tôi đã tận mắt thấy anh ấy.”
Nam Khuê nghe xong lập tức thở nhẹ nhõm.
“Được, vậy là tốt rồi, mấy người gặp là tốt rồi.”
“Tôi tin tưởng anh, anh đã nói vậy thì chắc chắn không nhầm được, quá tốt rồi.”
Nhìn dáng vẻ khua tay múa chân vui vẻ của Nam Khuê, lời Chu Tiễn Nam định nói cứ đến miệng lại nuốt lại, không thể nói ra thành lời được.
Nếu như gặp mặt thì quá tàn nhẫn, ít nhất bây giờ anh ấy cũng muốn để cô vui vẻ, để cô ấy mong chờ.
“Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục ở trấn nhỏ trước mặt, chúng ta sắp đến rồi.”
Lúc xe đi đến đường mòn, Lâm Tiêu chủ động nói.
“Được.”
Có lẽ do lập tức được thấy anh nên Nam Khuê không gấp gáp hỏi nữa.
Nhưng trái tim cô lại đập loạn không ngừng.
Cô rất vui, hơn nữa còn vừa hưng phấn vừa kích động.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện có thể thấy anh, ôm anh, nói ra nỗi nhung nhớ từ lâu nay, Nam Khuê càng không thể khống chế nổi tâm trạng kích động của mình.
Đột nhiên xe đi qua nơi xóc nảy một chút.
Nam Khuê lập tức che chở bụng theo phản xạ, đồng thời cô cúi đầu dịu dàng an ủi: “Bé con ngoan, bé con đừng sợ.”
“Bé con, con biết không? Chúng ta sắp được gặp cha rồi.”
Nam Khuê đưa tay sờ bụng, cả người như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng.
Cô ở giữa ánh sáng đó dịu dàng cười, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
Khung cảnh đẹp đẽ này khiến không ai nỡ quấy rầy.
Vượt qua khúc cua, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Sau khi Lâm Tiêu xuống xe đã chủ động mở cửa ghế sau ra: “Thiếu phu nhân, chúng ta đến rồi.”
“Đến rồi?”
Nam Khuê lập tức nắm chặt hai tay, mặc dù chưa nhìn thấy anh nhưng cô đã vô cùng mong chờ.
“Vậy Kiến Thành đâu?”
Lâm Tiêu chỉ vào căn nhà phía trước: “Trong gia đình này, thiếu phu nhân đi vào là có thể thấy.”
“Được.”
Nam Khuê nâng chân, đi từng bước vào trong.
Mỗi một bước đi là cô có thể nghe thấy rõ tiếng nhịp đập của mình.
Không hiểu sao chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện sắp được gặp anh là trái tim cô lại trở nên vô cùng khẩn trương.
“Kiến Thành, chờ em, em lập tức đến rồi.”
Lúc cô vào trong sân thì bên trong trống không không có gì.
Nam Khuê không thấy gì thì lập tức lo lắng nói to: “Kiến Thành, Kiến Thành…”
“Kiến Thành, em là Nam Khuê, anh ở đâu? Em đến tìm anh, anh mau ra đi, đừng trốn em nữa, có được không?”
Nam Khuê nâng cao tiếng, sốt ruột gọi.
“Lục Kiến Thành, mau ra đây, anh mau ra đây!”
“Em là Khuê Khuê, anh không muốn gặp em sao?”
Mặc kệ cô có gọi thế nào thì cũng không có người đáp lại.
“Lâm Tiêu…” Nam Khuê cuối cùng cũng không giữ nổi sự bình tĩnh, cô vừa ra ngoài vừa gọi.
Đúng lúc này có một đôi vợ chồng già đi đến, dường như họ đang nói với Chu Tiễn Nam gì đó.
Chu Tiễn Nam đi đến.
Nam Khuê lập tức cầu xin nắm lấy ống tay áo anh ấy: “Tiễn Nam, cầu anh giúp tôi tìm, có phải xảy ra vấn đề ở đâu không? Tôi không thấy Kiến Thành.”
“Khuê Khuê.” Chu Tiễn Nam có chút khó khăn nói: “Tôi vừa mới hỏi, bây giờ Lục Kiến Thành không có ở đây, anh ấy đang ở bờ biển.”
“Thật sao?” Nam Khuê nghe xong thì lập tức cười rồi thở một hơi nhẹ nhõm: “Tiễn Nam, anh mau mang tôi đến đó đi, tôi không chờ được nữa rồi, tôi muốn gặp anh ấy ngay bây giờ.”
Đang tải…