Lần đầu tiên ra nước ngoài.
Nếu cô nhớ không lầm thì lúc đó hai người chỉ vừa ở bên nhau được mấy ngày.
“Sớm như vậy sao?” Nam Khuê cười hỏi.
“Không sớm.” Lục Kiến Thành dừng bước, nghiêm túc nhìn cô: “Cô Nam Khuê, đối với anh mà nói, như vậy vẫn còn chậm.”
“Nhưng chúng ta mới ở bên nhau được mấy ngày chứ!”
“Hai mươi hai ngày.”
Nghe được con số này, Nam Khuê vẫn cảm thấy bất ngờ.
Cô vẫn cảm thấy lúc phụ nữ yêu đương thường sẽ khá chú ý những con số, cũng sẽ nhớ rất chính xác một số ngày quan trọng.
Mà đàn ông khó tránh khỏi việc sẽ dễ quên.
“Sao anh lại nhớ rõ vậy?”
“Ngày nào ở với em anh cũng đều nhớ kĩ.”
Nói xong anh lại bổ sung: “Khuê Khuê, chuyện này đối với anh mà nói không sớm chút nào, em sẽ không biết rằng từ lúc quyết định ở bên cạnh em, anh đã chuẩn bị sẵn sàng quãng đường còn lại dắt tay em đi đến điểm cuối.”
“Không phải anh đột nhiên nổi hứng lên, anh đã suy nghĩ rất kĩ càng, anh biết em chính là người anh cần.”
Anh nói vô cùng chắc chắn.
Nam Khuê ngẩng đầu, trăng hôm nay rất sáng.
Cô nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy đêm này vô cùng nhẹ nhàng và lãng mạn.
Ngay cả không khí cũng trở nên thơm ngọt.
Lúc xuống xe, khi thấy nơi quen thuộc trước mắt, Nam Khuê có chút bất ngờ.
“Sao lại đến đây?” Cô nhìn phố ăn vặt trước mặt.
Cô không ngờ rằng Lục Kiến Thành lại mang mình đến trường cấp ba.
“Không phải em nói lần đầu tiên gặp anh là ở trường học sao? Được rồi, anh muốn ôn lại một chút.” Lục Kiến Thành nắm tay cô đi về phía trước.
Mặt Nam Khuê nóng lên, lập tức biến thành một nữ sinh nhỏ ngoan ngoãn đi theo anh.
Buổi tối ở nơi này là thời điểm náo nhiệt nhất, các quán ăn nhỏ được dựng lên trên đường phố, tốp năm tốp ba học sinh ngồi với nhau nói chuyện tâm sự, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Còn có một số đôi tình nhân giống như họ, nam sinh nắm tay nữ sinh đi trên đường phố tìm đồ ăn ngon.
Hình ảnh này khiến suy nghĩ của cô như bay về thời cấp ba.
Thật sự rất giống.
Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn, tràn ngập sức sống của họ càng khiến cô cảm nhận được thanh xuân của mình.
Nhưng Nam Khuê cũng sẽ có chút xấu hổ.
Cô đưa tay kéo nhẹ ống tay áo Lục Kiến Thành: “Hai chúng ta có phải không thích hợp lắm không?”
“Vì sao?” Lục Kiến Thành nhíu mày.
“Lớn như vậy còn giả vờ ngây thơ.” Nam Khuê thì thầm.
Lục Kiến Thành nghe xong thì nhẹ nhàng cười.
Anh lập tức ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê, dịu dàng xoa nắn.
Vừa xoa vừa cười nói: “Anh nhìn thử một chút, chỗ nào giả vờ chứ?”
Anh làm như đang vô cùng nghiêm túc nhìn, sau đó anh bỏ tay xuống, nghiêm túc nói: “Kiểm tra hoàn tất, từ trên xuống dưới của cô Nam Khuê đều rất trẻ trung, vẫn là một học sinh hợp cách, tuyệt đối không khác những nữ sinh kia.”truyện
Dù sao cũng là khen, Nam Khuê nghe được đương nhiên vui vẻ.
Cô nghĩ gì đó rồi che miệng nhìn Lục Kiến Thành: “Vậy anh thử kiểm tra mình một chút đi, nhìn xem có phải là học sinh hay không?”
“Anh không cần.”
“Vì sao?”
“Vì sức quyến rũ của anh là trưởng thành, con đường anh đi là nhẹ nhàng đẹp trai, hơn nữa dựa vào giá trị nhan sắc của anh, có là học sinh hay không cũng không có gì ảnh hưởng quá nhiều.”
Nam Khuê nghe xong thì lập tức dừng chân.
Cô đưa tay, dùng sức nhéo mặt ai đó: “Để em thử xem ai mà lại tự luyến như vậy chứ.”
“Cô Nam Khuê, xin em hãy chú ý từ ngữ, anh không tự luyến, anh tự tin.”
Nam Khuê bị anh chọc cười, không nhịn được mà nói: “Đúng là đồ tự luyến, vô cùng tự luyến.”
Vừa nói xong, hai người đã nghe thấy một giọng nói.
“Oa, Tiểu Du, cậu mau nhìn đi, người phía trước rất đẹp trai đó, là người của trường chúng ta sao? Sao từ trước đến giờ mình chưa từng gặp nhỉ?”
Nữ sinh còn lại trả lời: “Chắc không phải, cậu nhìn cách ăn mặc của người ta xem, chắc chắn đã tốt nghiệp, nhìn kiểu gì cũng không giống học sinh.”
“Ôi, quan tâm giống hay không giống làm gì, đẹp trai là được.”
Nghe hai người nói chuyện, tâm trạng của Lục Kiến Thành vô cùng tốt.
Hai nữ sinh kia dường như không phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói chuyện.
“Cậu nhìn nữ sinh kia đi, quần áo của cô ấy thật mềm mại đáng yêu, thật muốn biết cô ấy mua ở đâu.”
Nam Khuê: “…”
Không đánh giá cô lớn lên đáng yêu xinh đẹp được sao?
Chỉ đánh giá qua quần áo của cô?
Lục Kiến Thành như biết cô đang nghĩ gì, ở bên cạnh dỗ dành: “Trong lòng anh Khuê Khuê là đẹp nhất.”
Nam Khuê nâng môi, khóe miệng hơi vểnh lên.
Hai người đi gần hết cả con đường, Lục Kiến Thành hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Nam Khuê xoay một vòng, nhìn khắp bốn phía.
Cuối cùng ánh mắt cô nhìn về một hàng đồ nướng cách đó không xa: “Em muốn ăn đồ nướng, có được không?”
Sau khi hỏi xong, trong lòng cô có chút thấp thỏm.
Cô biết Lục Kiến Thành rất ít khi ăn những thứ này.
Chế độ ăn của anh rất đủ dinh dưỡng, cũng rất cân đối.
Nhưng Lục Kiến Thành căn bản không trả lời cô mà trực tiếp dắt cô đến đó.
Khi hai người đứng ở hàng đồ nướng, anh hỏi cô: “Muốn ăn những loại nào?”
Mãi cho đến lúc này Nam Khuê vẫn còn ngơ ngác.
Dễ dàng như vậy sao?
Cô còn tưởng rằng sẽ tốn công thuyết phục một lúc, thậm chí cô còn chuẩn bị xong những lời cần nói.
Kết quả một câu anh cũng không nói, dứt khoát dắt cô đến đó ăn.
Sau khi xâu nướng xong, một tay Lục Kiến Thành cầm tay Nam Khuê, một tay cầm xiên nướng, Nam Khuê ăn xong một xâu anh lại đưa xâu khác đến.
Dáng vẻ của hai người hoàn toàn là một đôi tình nhân.
Thấy anh không ăn chút nào, Nam Khuê thử hỏi: “Anh có muốn nếm thử không?”
“Được.”
Anh gật đầu, ăn một miếng sườn.
Nam Khuê vô cùng kinh ngạc, người nào đó hình như vô cùng sảng khoái, cô còn rằng ít nhất anh sẽ từ chối hai lần, không ngờ lại dứt khoát như vậy.
Ăn xong, anh dường như còn nghiêm túc thưởng thức, sau đó trịnh trọng nói: “Không thể không nói hương vị không tệ, khó trách em thích ăn, nhưng quá nhiều dầu mỡ, anh không yên tâm.”
“Lúc em lên đại học thích ăn cái này nhất đó.” Nam Khuê chu môi nói.
“Sau này nếu em muốn ăn thì anh ở nhà làm cho em, tự mình làm an toàn hơn.”
“Anh làm?” Nam Khuê chớp mắt hỏi.
Lục Kiến Thành gật đầu: “Ừm, thật sự không dám để cô Nam trổ tài bếp núc.”
Lúc đầu Nam Khuê định cười nhưng lúc này cô cười không nổi.
“Tài nấu nướng của em kém như vậy sao?” Cô bĩu môi.
“Ừm, không phải kém bình thường mà là kém nhân đôi.” Lục Kiến Thành nghiêm túc trả lời.
Nam Khuê tức đến mức dậm chân.
Ăn đồ nướng xong, hai người ăn thêm rất nhiều thứ khác.
Thấy đã no, Nam Khuê chuẩn bị về nhà
Đột nhiên Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi vào trường một chút.”
“Vào được sao?”
“Anh có cách, em đứng đợi anh ở chỗ này.” Lục Kiến Thành nói.
Mấy phút sau, anh đi đến, mỉm cười gật đầu, ra hiệu đã giải quyết xong, cô có thể làm.
Nhớ đến lí do lần trước của anh, Nam Khuê không nhịn được mà hỏi: “Lần này anh lại dùng lí do gì?”