Nhìn thấy tên trên màn hình, Lục Kiến Thành trực tiếp kéo vào danh sách đen.
Lúc cô ta gọi lên đã chuyển thành thuê bao.
Xe lăn điên cuồng lao về phía trước, lao thẳng về dốc đứng.
Tim Phương Thanh Liên như nhảy ra ngoài, cô ta điên cuồng hét chói tai.
Bên dưới chính là dốc núi, thấy sắp lao xuống, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn môi dồn sức toàn thân để nhảy xuống từ xe lăn.
Xe lăn nhanh chóng lao xuống dốc núi, lập tức không thấy bóng dáng chiếc xe đâu.
Phương Thanh Liên khó khăn quỳ trên mặt đất, há mồm thở từng hơi to.
May mà cô ta nhảy xuống, nếu không chắc chắn thịt nát xương tan.
Cô ta cầm lấy di động, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Nhu: “Alo, Nhu Nhu, chị đã về nước, bây giờ chị đang gặp khó khăn, em qua đây giúp chị chút đi.”
Lục Nhu vừa nghe xong đã đứng bật dậy: “Được, chị Thanh Liên, chị gửi định vị cho em, em lập tức đi tìm chị.”
“Được.”
Lúc Lục Nhu đến nơi, Phương Thanh Liên gần như chỉ còn chút hơi tàn.
Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt bực tức, khó khăn lắm mới giữ được chút sức lực.
“Chị Thanh Liên, chị sao vậy? Sao chị lại ở chỗ này?”
“Ai khiến chị bị thương thành thế này?”
Lục Nhu vội vàng đưa cô ta lên xe.
Vừa lên xe, Phương Thanh Liên đã nói địa chỉ: “Mau mang chị đến bệnh viện, nói giáo sư Trương kiểm tra chân của chị xem có bị ảnh hưởng hay không, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải giữ được chân của chị, nhớ chưa?”
“Vâng.”
“Tốt.” Lúc này Phương Thanh Liên mới yên tâm nhắm mắt lại, mơ màng ngất đi.
Sau khi ngủ một đêm, lúc Nam Khuê tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Cô kiên trì muốn đi làm, Lục Kiến Thành chỉ có thể đồng ý.
Nhưng điều kiện là anh tự đưa cô đi làm, cũng tự đón cô tan làm.
“Anh chỉ có một yêu cầu này.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê suy nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
Đến cổng bệnh viện, Nam Khuê mở cửa xe đi xuống.
Vừa xuống xe, cô phát hiện Lục Kiến Thành cũng xuống xe.
“Anh đưa em vào.” Anh nói.
Nam Khuê lắc đầu: “Không cần, anh đi bận việc của mình đi.”
“Được.”
Anh gật đầu, đứng yên tại chỗ nhìn Nam Khuê đi vào.
Mãi cho đến khi không còn bóng dáng của Nam Khuê nữa, anh mới sải bước, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Lâm Tiêu nhanh chóng đuổi kịp.
Đến văn phòng, thấy bác sĩ, Lục Kiến Thành cũng rất phối hợp, nhanh chóng cởi áo trên người ra.
“Nhiễm trùng rất nghiêm trọng, không phải tôi đã dặn chỗ bị thương tuyệt đối không thể cho nước đụng vào rồi sao?”
“Miệng vết thương vốn gần lành lại rồi, mấy hôm nay rốt cuộc cậu làm cái gì mà để tình trạng vết thương trở nên xấu như thế này rồi, mỗi ngày đều tìm người đánh nhau sao?”
Người khám cho Lục Kiến Thành là một giáo sư lớn tuổi rất có quyền uy, cho nên ông ấy nói chuyện rất thẳng thắn, không có chút nhẹ nhàng nào.
Lâm Tiêu đứng bên cạnh nghe mà thở dài, bực bội trong lòng nhưng lại không thể nói được.
“Giáo sư, chúng tôi có nghe theo lời ngài dặn, chẳng qua hôm qua có chút chuyện ngoài ý muốn, tổng giám đốc Lục xuống nước cứu…”
Lời của Lâm Tiêu còn chưa dứt, ánh mắt của Lục Kiến Thành đã nhìn qua.
Vị giáo sư già kia nghe rõ, lập tức giận dữ: “Một thân đầy vết thương còn xuống nước cứu người, cậu có còn muốn sống nữa không, cậu có biết nếu nhiễm trùng thì sẽ có hậu quả như thế nào không?”
“Đúng là làm bậy, không biết yêu quý cơ thể mình sao?”
Giáo sư già vừa tức giận vừa đau lòng.
Khó được lúc Lục Kiến Thành nghe lời, anh ngồi yên một chỗ, tùy ý để ông ý dạy dỗ, tùy ý để ông ấy băng bó, một câu cũng không nói.
Băng bó xong, giáo sư nói anh đến viện nằm nghỉ ngơi.
“Được.”
Bên ngoài Lục Kiến Thành ngoan ngoãn đồng ý, vừa ra văn phòng đã trực tiếp đi đến cổng bệnh viện.
Lâm Tiêu vô cùng lo lắng nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi thấy ngài nên nằm viện nghỉ ngơi một chút thì hơn, như vậy sẽ nhanh khỏe hơn.”
“Không cần.” Anh từ chối rất nhanh.
Thấy chính mình khuyên ngăn cũng vô dụng, Lâm Tiêu chỉ có thể lấy Nam Khuê ra làm cớ.
Cậu ấy bắt đầu khổ sở kể lể: “Nếu cô Nam Khuê biết chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Lục Kiến Thành nhíu mày: “Cậu quản mồm cho tốt, nếu như cô ấy biết chuyện tôi bị thương, tôi sẽ hỏi cậu đầu tiên.”
Lâm Tiêu khó hiểu: “Tổng giám đốc Lục, rõ ràng ngài vì cứu cô Nam Khuê nên mới ảnh hưởng đến vết thương, nếu cô ấy biết thì tình cảm hai người đúng lúc có thể tiến thêm bước nữa, vì sao ngài không nói cho cô ấy?”
“Sau này cậu yêu một người cậu sẽ hiểu.”
Anh đương nhiên hi vọng cô đau lòng vì mình.
Nhưng anh muốn là đau lòng vì tình yêu chứ không phải áy náy.
Thứ anh không muốn nhìn nhất chính là ánh mắt tràn ngập sự áy náy của cô.
Không lâu trước đây, lúc cô nhìn anh, trong mắt đều là ánh sao, ánh mắt đấy còn chứa đựng tình yêu, tràn ngập sự yêu thương không thể che giấu được.
Còn bây giờ, tình yêu trong mắt cô đã từ từ biến mất.
Vất vả lắm mới qua thời gian cao điểm đầu tiên, cuối cùng Nam Khuê cũng được ngồi xuống ghế nghỉ ngơi uống nước.
Kết quả chỉ cần đồng nghiệp đi qua thấy cô thì đều cười nói cảm ơn.
“Nam Khuê, cảm ơn cô!”
“Nam Khuê, cô thật tốt, thật sự cảm ơn cô.”
Nam Khuê không hiểu gì, lập tức túm Đông Họa lại hỏi.
Nghe được câu hỏi của Nam Khuê, Đông Họa há to miệng: “Không phải chứ, Khuê Khuê, cậu không biết sao?”
“Biết cái gì?”
“Sáng sớm hôm nay, lúc cậu còn chưa đến, chúng mình đã nhận được bữa sáng, còn có sữa, cà phê, đủ các loại hoa quả, đều là những thứ mà bình thường mọi người muốn ăn nhưng không nỡ ăn đó.”
“Kí tên, Nam Khuê mời mọi người ăn, hi vọng mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Nam Khuê nghe xong đã lập tức hiểu rõ.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.
“Đúng, là anh cho người chuẩn bị.” Lục Kiến Thành trả lời rất nhanh.
Nam Khuê nhíu mày, có chút đau đầu: “Lục Kiến Thành, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng anh làm vậy tôi nhận không nổi, anh nói Lâm Tiêu tính thử xem hết bao nhiêu tiền, tôi có lương sẽ gửi lại cho anh.”
“Không cần, anh bỏ ra gì đó rồi sẽ không thu lại.”
Lục Kiến Thành tức giận, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Nam Khuê bĩu môi, anh tức giận cái gì chứ?
Hai người đã chia tay rồi, cô không phải người đã chia tay còn thoải mái nhận đồ của người cũ.
Bỏ đi, buổi tối khi anh đến đó cô, cô sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.
Tan làm, Nam Khuê trực tiếp lên xe của Lục Kiến Thành.
“Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm.” Nam Khuê chủ động lên tiếng.
Lục Kiến Thành vô cùng bất ngờ, gật đầu: “Được, em muốn ăn gì?”
“Nếu đã là tôi nhìn anh thì đương nhiên là anh chọn.”
“Vậy ăn lẩu đi, em thích ăn món đó mà.”
“Không cần phải theo ý của tôi, anh chọn món mình thích ăn đi.” Nam Khuê nhấn mạnh.
“Anh cũng muốn ăn lẩu.” Anh nói.
Nam Khuê nhìn Lâm Tiêu: “Làm phiền trợ lí Lâm mang tôi đến quảng trường **, ở đó có quán lẩu khá ngon.”
“Được, cô Nam Khuê.”
Lúc hai người đến, bên trong đã vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào qua lại.
Vận may của họ không tồi, đúng lúc có một bàn ăn xong, bọn họ thuận tiện ngồi vào bàn đó.
“Lục Kiến Thành…”
Vừa ngồi xuống, Nam Khuê đã gọi tên anh.
Dường như ý thức được chuyện gì đó, Lục Kiến Thành vội vàng nói: “Có gì lát nói sau, anh đói, chúng ta ăn cơm trước đã.”