“Tốt.”
Lúc Đông Họa tỉnh lại, cô ấy cảm thấy đau đầu vô cùng.
Cô ấy vừa muốn duỗi tay ra sờ đầu thì lập tức phát hiện hai tay đã bị trói lại rồi, căn bản không cử động được.
Lúc này cô ấy mới mở to mắt ra nhìn xung quanh một vòng.
Trước mắt cô ấy là một biệt thự nguy nga lộng lẫy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sao cô lại ở đây?
Khuê Khuê đâu rồi?
Ra sức vùng vẫy hai tay, lúc này Đông Họa mới phát hiện là hai tay của cô và hai tay của Khuê Khuê bị trói với nhau, hai người đang lưng đối lưng với nhau.
Cô ấy đã tỉnh rồi, nhưng Khuê Khuê vẫn còn đang hôn mê.
“Khuê Khuê, tỉnh lại đi.”
Bởi vì không thể dùng tay nên Đông Họa chỉ có thể nâng cao âm lượng để hét gọi.
Nhưng không có phản ứng gì.
Đông Họa lo lắng, cô ấy chỉ có thể cố gắng dùng tay thúc vào sau lưng Nam Khuê, đồng thời ra sức hét lớn: “Tỉnh lại đi, Khuê Khuê, nhanh tỉnh lại.”
Sau nhiều lần cố gắng, Nam Khuê cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi.
Cô cũng giống như Đông Họa, vừa mới mở mắt ra, thứ đập vào mắt đã là biệt thự xa hoa.
“Họa Họa, có chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Nam khuê nói xong thì phát hiện hai tay của mình đã bị trói lại.
“Khuê Khuê, cậu sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?” Đông Họa lo lắng về tình hình sức khỏe của cô nhất.
“Đầu có hơi đau!”
“Bụng thì sao, có đau không? Trên người có bị chảy máu không.”
Cô ấy rất sợ Khuê Khuê sẽ đột nhiên sinh sớm ở chỗ này.
Dù sao đứa bé cũng đã đủ tháng rồi nên có thể sinh ra bất cứ lúc nào.
“Không đau, cảm thấy vẫn ổn.”
Nghe thấy được câu trả lời này của Nam Khuê, Đông Họa lúc này mới thở phào một hơi.
“Khuê Khuê, nếu như mình đoán không sai thì chúng ta.”
Nam Khuê và cô ấy đồng thanh nói ra câu phía sau: “Bị bắt cóc rồi, đúng không?”
Đông Họa gật đầu: “Ừm.”
Nam Khuê vô cùng áy náy: “Xin lỗi Họa Họa, lần này chắc chắn là mình đã làm liên lụy đến cậu, nếu như mình không bảo cậu đến thì cậu đã không bị như thế này rồi.”
“Cậu nói gì vậy? Hơn nữa, sao cậu biết là bọn họ chắc chắn đến vì cậu? Lỡ như bọn họ đến vì mình, là mình đã liên lụy cậu thì sao?”
“Không có đâu, bây giờ cậu đang làm việc ở bệnh viện, môi trường làm việc tương đối đơn giản, vì vậy cậu sẽ không đắc tội với loại người hung ác như thế này đâu. Mình thì khác, mình là vợ của Kiến Thành, những người này bắt mình có thể phần lớn là vì mình là vợ của Kiến Thành.”
Đông Họa an ủi cô: “Đừng nghĩ như thế nữa, điều chúng ta nên nghĩ bây giờ là làm thế nào để thoát ra ngoài?”
“Ừm!”
Nam Khuê ngẩng đầu lên.
Vừa nghĩ tới Lục Kiến Thành, trái tim cô lại bỗng dưng cảm thấy vô cùng thương nhớ, nhớ như muốn phát điên vậy.
Anh đã biết chưa?
Nếu như biết rồi, vậy bây giờ nhất định là đang giống như kiến bò trên chảo lửa, lo lắng lắm cho xem.
“Ông xã, em nhớ anh quá.”
Tuy rằng nhớ, nhưng lần này cô lại không cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì cô biết, bất luận có bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu gian khổ thì Kiến Thành nhất định sẽ bất chấp tất cả đến cứu cô.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Có vài người tiến vào.
Nhìn quần áo mà bọn họ mặc, không hề giống loại người thiếu tiền, ngược lại ai nấy đều ăn mặc rất đẹp.
Trong số đó có một người đi tới chỗ hai người: “Nghe cho kỹ, mấy ngày này tôi sẽ không làm gì hai người cả, tôi sẽ bảo người đúng giờ đưa đồ ăn đến cho hai người, cũng sẽ cởi trói cho hai người.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, hai người phải ở lại căn phòng này, không được chạy trốn.”
“Tôi đã bảo người đóng chặt tất cả cửa sổ trong căn phòng này rồi, cánh cửa duy nhất có mấy chục người canh chừng bên ngoài, thế nên, hai cô sẽ không thể ra ngoài được đâu.”
Nam Khuê ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén trả lời: “Tại sao lại bắt cóc chúng tôi?”
“Việc này hai người không cần phải biết, chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi là được rồi.”
Người đàn ông vẫy tay, rất nhanh đã có người đến cởi trói cho họ.
Ngay sau đó, hai hộp cơm được đưa đến trước mặt hay người.
“Khuê Khuê”
“Họa Họa”
Sau khi nhìn hai phần cơm này, hai người gần như đồng thời gọi lên tên đối phương.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng rồi nói: “Bây giờ hai người vẫn rất có ích cho tôi, nếu như tôi muốn mạng của hai cô thì cũng chẳng cần dùng đến cách hạ độc đâu.”
Câu này, không phải không có lý.
Nhưng Nam Khuê và Động Họa vẫn rất thận trọng.
Lúc này, người đàn ông lấy một trong hai phần cơm lên rồi nhanh chóng ăn một miếng.
Lúc này hai người mới yên tâm mà bắt đầu ăn.
Lúc Lục Kiến Thành quay trở lại bệnh viện, lập tức đi tra thông tin nhận phòng của Nam Khuê.
Anh xách theo hai vali hành lý, trực tiếp đi thẳng đến phòng bệnh.
Nhưng điều bất ngờ là, trên giường bệnh chống trơn, căn bản không có ai ở đó cả.
Anh vội vã rút điện thoại ra gọi điện cho Nam Khuê.
Không có ai bắt máy.
Khi anh gọi lại một lần nữa thì điện thoại của cô đã ở trạng thái tắt nguồn rồi.
Lục Kiến Thành lập tức cảm giác thấy có điều bất thường.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Chu Tiễn Nam rồi vội vã hỏi: “Anh biết số điện thoại của Đông Họa không?”
“Có, sao thế?”
“Bác sĩ nói Khuê Khuê phải nhập viện để sinh mổ, sau khi tôi thu xếp xong đồ đạc thì phát hiện cô ấy không có ở bệnh viện, điện thoại cũng không bắt máy, cô ấy ở cùng với Đông Họa, tôi gọi cô ấy hỏi tình hình xem sao.”
“Được, cậu đợi một lát, tôi gọi Đông Họa hỏi xem.”
“Ừm.”
Sau đó, điện thoại của Đông Họa cũng xuất hiện tình trạng giống như của Nam Khuê.
Đầu tiên là không ai bắt máy.
Sau đó liền bị tắt nguồn.
Chu Tiễn Nam lập tức gọi điện lại cho Lục Kiến Thành: “Điện thoại của Đông Họa cũng không có ai bắt máy, anh đi điều tra camera giám sát ở bệnh viện ngay đi, tôi sẽ đến chỗ anh ngay.”
“Được.”
Trong lòng Lục Kiến Thành đã trở nên hoảng loạn rồi.
Đặt vali xuống, anh vừa đi thang máy đến phòng bảo vệ, vừa gọi điện thoại cho Trần Tranh và Lâm Tiêu.
Chu Tiễn Nam và Trần Tranh gần như đến cùng một lúc.
Lục Kiến Thành đang kiểm tra camera giám sát ở bệnh viện.
Từ trong camera có thể thấy rõ, Nam Khuê và Đông Họa đã đi thang máy từ tầng trên xuống dưới, sau khi ra khỏi thang máy, hai người đi về phía cổng sau.
Lúc đó, hai người còn đang tay khoác tay, nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
Người đi thang máy quá nhiều, lại là khoa nội trú nữa nên gần như tất cả bệnh nhân đều mặc đồ bệnh nhân, đeo khẩu trang và đội mũ.
Khuôn mặt bị che đi rất nhiều, có rất nhiều người thậm chí còn không thể nhìn rõ mặt.
Hơn nữa, không phát hiện ra có điều gì khác thường cả.
Chu Tiễn Nam và Trần Tranh cũng đã xem hai lần, đều không phát hiện ra điều gì khả nghi.
“Quả thực rất bình thường, giống như tất cả mọi người đều là bệnh nhân, thật sự nhìn không ra có điểm gì bất thường cả.” Trần Tranh nói.
“Có lẽ nào không phải xảy ra ở trong bệnh viện, mà là sau khi ra khỏi bệnh viện.”
Đột nhiên, Lục Kiến Thành và Chu Tiễn Nam đồng thời nhìn về phía Trần Tranh: “Nói lại câu nói vừa rồi của cậu một lần nữa đi.”
“Có lẽ nào?”
“Không phải, trước đó nữa.”
“Quả thực rất bình thường, giống như tất cả mọi người đều là bệnh nhân.”
Lục Kiến Thành và Chu Tiễn Nam mắt đối mắt, đồng thời phát hiện ra vấn đề.
“Tôi sẽ tìm bác sĩ và y tá của khoa nội trú tới đây ngay.” Chu Tiễn Nam nhanh chóng chạy tới thang máy.
Khoảng vài phút sau, anh ấy đưa vài bác sĩ và y tá tới.
Lời nói của mọi người đều không bàn mà giống: “Thang máy này làm sao lại có nhiều bệnh nhân cùng một lúc như vậy chứ?”
“Mọi người cũng cảm thấy không thể nào, đúng không?”
“Không thể nào, trong bệnh viện, số lượng nhân viên và người chăm sóc bệnh nhân chắc chắn nhiều hơn bệnh nhân, thế nên xác suất có nhiều bệnh nhân như thế này xuất hiện cùng một lúc trong thang máy là điều không thể.”
“Tuy rằng không thể nhìn rõ mặt của tất cả mọi người, nhưng có một vài bệnh nhân rất lạ.”
“Vâng, cảm ơn mọi người.”
Chu Tiễn Nam và Lục Kiến Thành lập tức hành động.
Một bên đi xác nhận thân phận của tất cả mọi người trong thang máy, một bên kiểm tra tất cả các CCTV trên các giao lộ bên ngoài bệnh viện.