Trần Tranh đưa tay gõ cửa một cái.
Bên trong lập tức vang lên tiếng của Nam Khuê: ”Mời vào!”
Lúc Trần Tranh đi vào cũng không đóng hẳn mà chỉ khép hờ.
Cũng có thể hiểu rằng Lục Kiến Thành đi vào lúc nào cũng được.
”Mấy hôm nay thiếu phu nhân vẫn luôn đi chuột rút không ngủ ngon được sao?” Trần Tranh hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: ”Không có, ngược lại mới đúng, thật ra mấy hôm nay tôi ngủ rất ngon.”
Trần Tranh hơi bất ngờ một chút.
Nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân.
”Thiếu phu nhân, thật ra lúc nãy thiếu gia mang tôi lên.”
Nam Khuê đột nhiên nhìn về phía anh ta, dường như cô không thể tin mà nói: ”Anh ấy đưa anh lên sao? Vậy anh ấy đi đâu rồi?”
”Nếu như tôi đoán không sai, có lẽ bây giờ thiếu gia đang đứng ở ngoài cửa chứ không đi đâu cả.”
Hoàn toàn chính xác, lúc này Lục Kiến Thành đang dựa vào tường đứng ngoài cửa, dáng người cao lớn đã mất đi sự anh tuấn thường ngày, ngược lại còn có chút cô đơn và thất bại.
Bàn tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc, anh hơi nâng lên rồi hít một hơi.
Chưa đến mười phút nhưng anh đã hút xong hai điếu thuốc.
Giữa làn khói thuốc, ánh mắt anh hiện rõ sự nặng nề và ưu thương.
Mặc dù cửa hơi hé nhưng cách âm của căn phòng rất tốt, cho nên anh không nghe được chút âm thanh nào bên trong.
Càng như vậy càng cảm thấy khó chịu hơn.
Giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn nuốt trái tim anh, mỗi một giây đều cảm thấy vô cùng dài.
Nhiều lần anh đã muốn không quan tâm gì mà xông vào.
Nhưng cuối cùng anh lại nhịn được.
Trong phòng Nam Khuê đang ngồi trên ghế đọc sách.
Tiếng lật sách vang lên.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ có tiếng trang sách ma sát với nhau.
Một lúc lâu sau Trần Tranh mới phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Nếu như tôi đoán không sai thì thiếu phu nhân đang giận thiếu gia!”
Nam Khuê thả sách xuống, bình tĩnh nói: ”Không giận dỗi gì cả, thật ra tôi chỉ cảm thấy uất ức, cảm thấy không có chỗ nào để phát tiết mọi sự chua xót và khó chịu trong lòng mà thôi.”
”Trần Tranh, vì sao lại như vậy chứ? Dựa vào đâu mà anh ấy có thể quên tôi, sau đó quay người đi thích những người khác như vậy chứ.”
”Anh nói đi, nếu như tôi quên anh ấy, tôi yêu người khác…”
Nhưng Nam Khuê mới nói được nửa câu đã lắc đầu.
Cô chua xót cười: “Không, cho dù mất trí nhớ thì tôi cũng sẽ không yêu những người khác.”
Cả đời này ngoài anh ra, cô chưa từng yêu bất kì ai khác.
Nhưng trong trái tim anh lại có rất nhiều người.
”Trần Tranh, anh nói xem, có phải tôi rất mâu thuẫn không, lúc anh ấy mất trí nhớ, tôi chỉ muốn anh ấy sớm khôi phục trí nhớ, sớm ngày nhớ ra tôi.”
”Bây giờ anh ấy đã khôi phục trí nhớ nhưng tôi lại đột nhiên làm bộ làm tịch.”
Trần Tranh đau lòng nhìn cô.
Giọng nói của anh ta giống như gió nhẹ tháng năm, dịu dàng ấm áp.
”Thiếu phu nhân, cô đừng tự trách bản thân.”
”Tôi biết cô chỉ là quá yêu thiếu gia nên mới để ý đến chút chuyện trong lòng, không thể quên được.”
”Tôi có thể nhìn ra rằng cho dù mất trí nhớ thì thiếu gia vẫn yêu cô, sở dĩ ngài ấy chọn Chu Hiểu Tinh chỉ là vì sự áy náy, tự trách, không thể nào bù đắp tổn thương của một người đàn ông mà thôi, đó không phải là yêu.”
”Thật sao?” Nam Khuê cười cười, cô không biết.
Trần Tranh ở trong phòng một tiếng, cũng nói chuyện với Nam Khuê một lúc lâu.
Lúc anh ta ra ngoài, vừa xoay người lại đã thấy Lục Kiến Thành đứng cạnh cửa.
Anh mặc một bộ quần áo đen, đứng giấu mình trong bóng tối, nếu như không chú ý thì sẽ không nhìn ra.
“Thiếu gia!” Trần Tranh cung kính nói.
Đôi mắt như chim ưng của Lục Kiến Thành nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Không khí quanh người anh rất lạnh lùng, đôi môi mím chặt thể hiện anh đang vô cùng kiềm chế.
Một lúc lâu sau anh mới nói: ”Anh đi theo tôi một chút.”
Đến thư phòng, Lục Kiến Thành còn chưa nói thì Trần Tranh đã nói trước: ”Thiếu gia, tâm trạng của thiếu phu nhân không tốt, tôi chỉ nói chuyện với cô ấy một chút mà thôi.”
Lục Kiến Thành nâng mắt nhìn anh ta.
Sau đó anh nói: ”Nghe nói sau khi tôi rời đi Lâm Tiêu đã sắp xếp cho anh bảo vệ Khuê Khuê, sau đó anh vẫn luôn ở cạnh cô ấy.”
”Vâng.”
”Niệm Khanh và Tư Mặc nói anh hiểu rất rõ tình trạng của Khuê Khuê, cũng chăm sóc cô ấy rất tốt.”
Trần Tranh hơi cúi người: ”Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình mà thôi, dù sao nhiệm vụ chính của tôi là chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân.”
”Vậy thì tốt, anh nói hết những chuyện xảy ra từ ngày đầu tiên anh bảo vệ cô ấy cho đến bây giờ cho tôi.”
Anh đã vắng mặt khỏi cuộc sống của cô quá lâu rồi.
Hi vọng bây giờ vẫn chưa muộn.
Anh muốn đền bù.
Anh càng muốn biết lúc mình không ở đây cô đã vượt qua như thế nào.
”Được.” Trần Tranh gật đầu: ”Có rất nhiều chuyện để nói, thiếu gia nên chuẩn bị tốt tâm lí để nghe thật lâu.”
”Dù lâu thế nào tôi cũng sẽ nghe.”
Một đêm này đèn thư phòng chưa từng tắt.
Cốc cà phê trong tay Lục Kiến Thành cũng chưa từng vơi.
Nhưng anh không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Chỉ có trái tim là không ngừng đau nhức.
Không giây nào không đau, đau đớn kéo dài, từng đợt từng đợt một như những sợi gai nhỏ quấn lấy trái tim anh, kéo trái tim anh co rút lại.
Thời gian anh không ở đây, Khuê Khuê của anh đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy.
Cô đã cảm thấy bất lực và tuyệt vọng đến mức nào chứ?
Sau đó cuối cùng cô cũng tìm được anh, cô vốn dĩ rất vui mừng và chờ mong.
Nhưng anh lại quên mất cô, còn nói với cô nhiều lời tàn nhẫn như vậy, làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy.
”Khuê Khuê, tất cả, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh.”
Lục Kiến Thành nắm chặt tay, trong lòng âm thầm thề: Cho dù như thế nào anh cũng nhất định theo đuổi được bà xã của mình.
Ngày hôm sau, Nam Khuê vừa ăn sáng xong, cô vừa để đũa xuống thì Lục Kiến Thành đã chạy đến trước mặt cô, chủ động nói.
”Để anh đi khám thai định kì với em!”
Nam Khuê kinh ngạc hỏi: ”Sao anh biết hôm nay em sẽ đi kiểm tra định kì?”
”Anh hỏi Trần Tranh.” Anh trả lời.
Thật ra anh đã nhìn lịch khám của cô rất nhiều lần.
Sau đó ghi nhớ kĩ lịch khám thai định kì. . Truyện Xuyên Không
Vì là giai đoạn cuối thai kì nên thời gian kiểm tra tương đối dày.
Cộng thêm việc Nam Khuê lo lắng cho đứa nhỏ nên cơ bản hai ba ngày đều đi kiểm tra một lần.
”Không cần, em để Trần Tranh đi với em là được.”
”Đã rất lâu rồi anh không đi, anh sẽ không quen với nhiều quá trình khác, Trần Tranh quen hơn anh, có anh ấy ở đó em rất yên tâm.”
Dường như Nam Khuê vừa đâm một nhát vào tim Lục Kiến Thành.
Không thấy máu nhưng lại vô cùng đau.
Đúng vậy, anh vắng mặt trong khoảng thời gian cô mang thai, không bên cạnh con gái họ quá lâu.
Rõ ràng chỉ là lần kiểm tra thai định kì vô cùng cơ bản nhưng anh lại không biết gì cả.
Anh đúng là rất thất bại trong việc làm chồng.
Ngay cả vệ sĩ bên cạnh cũng không sánh bằng.
Lục Kiến Thành nắm chặt tay nói: ”Khuê Khuê, anh có thể học.”
”Không cần phải vậy, đã qua gần hết kiểm tra định kì rồi, chỉ còn mấy tuần cuối cùng thôi, để Trần Tranh đi với em là được rồi.”
Lục Kiến Thành hơi hé môi muốn nói gì đó, nhưng anh đột nhiên phát hiện môi mình như bị dính nhựa cao su vậy, không nói được lời nào.