Hai chân gần như đã trèo hẳn lên cửa sổ rồi.
Trái tim của Cố Mạc Hàn cũng treo lên theo, tư thế bây giờ của cô ta rất nguy hiểm.
Không cẩn thận có thể rơi xuống ngay.
Thế nên, anh không dám tiến lên nữa.
Đột nhiên, anh sửa soạn lại áo vest, sau đó đưa bó hoa trên tay mình về phía Chu Hiểu Tinh.
Đồng thời, anh quỳ một chân xuống, giọng nói ôn nhu từ từ phát ra.
“Hiểu Tinh, lấy anh nhé?”
Chu Hiểu Tinh mở to mắt, sững sờ nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cô ta mới tìm lại được giọng nói của mình, quả thật không dám tin mà hỏi anh. . Đam Mỹ Sắc
“Mạc Hàn, anh? Anh nói gì cơ?”
Cố Mạc Hàn nhìn cô ta với ánh mắt kiên định, sau đó nói lại một lần nữa: “Hiểu Tinh, anh nói, em hãy gả cho anh đi, chúng ta làm theo kế hoạch đã định, ba ngày sau tổ chức hôn lễ, được không?”
“Mạc Hàn, có phải anh nhầm rồi không? Em là Chu Hiểu Tinh, em không phải là Nam Khuê.”
“Không nhầm, Hiểu Tinh, hôm nay anh ăn mặc như thế này là để đến đây cầu hôn em, mời em cùng anh tổ chức hôn lễ đúng ngày.”
Chu Hiểu Tinh vẫn còn có chút không dám tin.
“Mạc Hàn, anh thật sự không nhầm chứ? Em cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.”
“Nhưng mà” cô ta tâm tư hoảng loạn hỏi: “Nhưng không phải anh muốn chia tay với em sao, anh nói người mà anh thích là cô ấy mà?”
Cố Mạc Hàn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh chân thành nhìn về phía cô ta.
“Hiểu Tinh, về tình yêu, anh không thể lừa dối em, anh cũng không muốn lừa dối em, anh thật sự là đã động lòng với cô ấy rồi, và anh cũng muốn ở bên cô ấy đến đầu bạc răng long.”
“Nhưng, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, đời người không thể chỉ có tình yêu và lãng mạn, nó còn có trách nhiệm và gánh vác nữa. Anh đã phụ lòng em, làm tổn thương em, là anh đã khiến em phải chịu đựng nỗi đau khổ lớn của đời người.”
“Thế nên, anh phải chịu trách nhiệm với những gì mà anh nên chịu trách nhiệm, con đường sau này, chúng ta hãy cùng nhau bước tiếp, còn về sự tiếc nuối đứa con, chúng ta cũng hãy cùng nhau bù đắp, được không?”
Lúc này, Chu Hiểu Tinh mặt đã đẫm nước mắt rồi.
Cô ta che miệng lại, kích động mà nhìn Cố Mạc Hàn: “Anh không lừa em chứ? Anh thật sự bằng lòng cưới em, cùng em chung sống một đời sao?”
“Đúng vậy, anh bằng lòng!”
“Nhưng” Chu Hiểu Tinh vẫn có chút không dám tin: “Có phải anh là vì nhìn thấy em ngồi trên cửa số, nghĩ rằng em muốn nhảy lầu, nghĩ rằng em định làm điều dại dột nên mới cầu hôn em.”
“Mạc Hàn, em không muốn anh lừa em đâu.”
Cố Mạc Hàn lấy hộp nhẫn màu đỏ từ không túi quần ra, sau đó mở ra.
“Hiểu Tinh, không phải như em nghĩ đâu, hôm nay anh vốn dĩ chính là muốn cầu hôn em.”
“Chiếc nhẫn này cũng là chuẩn bị vì em, là cỡ ngón tay của em, không tin thì em thử xem.”
Lần này, Chu Hiểu Tinh đã hoàn toàn cảm động rồi.
“Thật sao?”
“Hoàn toàn là thật, đưa tay cho anh, anh đưa em xuống, được không?”
“Được.”
Sau khi nắm lấy tay cô ta, Cố Mạc Hàn liền kéo cô ta xuống dưới.
Lúc này, mẹ Chu vội vàng xông tới, ôm chầm lấy Chu Hiểu Tinh.
“Dọa chết mẹ rồi, nếu như con xảy ra chuyện gì thì bảo mẹ phải sống sao hả!”
“Mẹ, con xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa.”
Tiếp sau đó, Chu Hiểu Tinh đeo thử chiếc nhẫn, quả nhiên là cỡ tay của cô ta, đeo lên tay vô cùng vừa vặn.
“Mạc Hàn, anh thật sự quyết định ba ngày sau sẽ cưới em sao?”
“Ừm, anh đã bảo với mọi người rồi.”
Lúc này, Chu Hiểu Tinh vui mừng đến mức trực tiếp ôm chầm lấy cổ anh.
Bởi vì quá nhiều việc, thời gian lại gấp gáp, thế nên hai người đều bận bù đầu bù tai.
Đến cả lễ phục của hai người cũng phải đến ngày tổ chức hôn lễ mới giao đến tay cô dâu chú rể, căn bản không có thời gian để đặt trước.
Sáng sớm, Nam Khuê vừa mới ăn sáng được một nửa thì nghe thấy tiếng đánh trống khua chiêng ở bên ngoài.
Tiếng pháo, tiếng pháo nổ càng thêm chói tay, hết tiếng này tới tiếng khác.
Khắp mọi nơi đều vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có ở đây là có vẻ lạnh lẽo và cô đơn đến lạ thường.
Ở bên ngoài rất náo nhiệt, rất ồn ào.
Nhưng Nam Khuê từ đầu đến cuối vẫn cầm lấy đôi đũa, tiếp túc ăn sáng giống như trước, cả người đều rất bình tĩnh.
Nhưng Trần Tranh lại ngồi không yên nữa rồi: “Thiếu phu nhân, cô thật sự không đi sao?”
“Cô cứ như thế trừng mắt nhìn anh ấy cưới người phụ nữ đó sao? Tôi có thể nhìn ra, thiếu gia rõ ràng là yêu cô, cậu anh chỉ vì áy náy nên mới cưới cô ta thôi.”
“Bây giờ chúng ta đi thì vẫn còn cơ hội rất lớn.”
Nam Khuê vẫn tiếp túc ăn sáng như cũ, gương mặt bình tĩnh không có một chút biến động nào.
Cô không nói chuyện.
Không khóc.
Cũng không làm loạn.
Bởi vì đây là hôn lễ ở trên đảo, thế nên hôn lễ cũng được tuân theo phong tục ở đây.
Trang phục cưới là trang phục truyền thống của trung quốc, chú rể là áo khoác dài màu đỏ, cô dâu đội mũ phượng và khăn quàng vai, nhìn vô cùng long trọng.
Giờ phút này, Cố Mạc Hàn đang đưa theo đoàn rước dâu đến đón Chu Hiểu Tinh.
Trong phòng, Chu Hiểu Tinh đã sớm trang điểm xong rồi.
Gương mặt trắng mịn được ánh nến chiếu sáng khiến cho làn da lại càng trở nên trắng hồng hơn, nhìn cô ta giống như một cô gái mười bảy tuổi, thanh tú xinh đẹp.
Cô ta mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười, gương mặt đầy vẻ e thẹn.
Mẹ Chu lại mặt mày không nỡ mà nhìn cô ta: “Con gái ngoan, hôm nay con đã chính thức gả cho người ta rồi, con cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi, mẹ thật sự vui mừng cho con.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ, nếu như không có mẹ thì con đã không có được ngày hôm nay rồi.”
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói thúc dục của bà mối: “Đội khăn trùm đầu lên đi, mau đội khăn trùm đầu lên, chú rể sắp đến đón dâu rồi.”
Mẹ Chu mặt mày đẫm nước mắt, không nỡ mà đội khăn trùm đầu lên cho Chu Hiểu Tinh.
Một bên khác, chiếc sân nhỏ của Nam Khuê đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa giòn giã.
“Chắc là shipper đến đấy, Trần Tranh, anh mau ra xem đi.”
“Vâng.”
Sau khi nhận chuyển phát nhanh, Trần Tranh liền cung kính đưa nó cho Nam Khuê.
Nam Khuê nhận lấy, không nói lời nào, cô chỉ nhìn qua một cái rồi lặng lẽ quay người đi lên lầu.
Trần Tranh lo lắng cho cô nên liền đi theo cô lên lầu.
Trước khi vào phòng, Nam Khuê nhìn anh ta: “Yên tâm đi, tôi rất ổn, tôi sẽ không làm chuyện gì dại dột đâu. Nếu như không yên tâm thì anh cứ ở bên ngoài chờ tôi đi, một tiếng sau tôi sẽ ra ngoài.”
“Vâng, thiếu phu nhân, vậy tôi sẽ ở ngoài này đợi cô.”
Đặt bưu kiện xuống, Nam Khuê bắt đầu ngồi vào bàn trang điểm.
Kẻ mày, tô son, chải đầu, đeo phụ kiện.
Mỗi một bước, cô đều làm rất chuyên tâm, rất khéo léo.
Cuối cùng, sau khi tất cả đã xong xuôi rồi, cô ngắm nhìn bản thân trong gương, rồi từ từ mỉm cười.
Sau đó, cô mở hộp bưu kiện ra, lấy quần áo ở bên trong đó ra rồi đặt chúng ngay ngắn lên giường.
Nhìn chiếc váy cưới màu đỏ tinh xảo trên giường, Nam Khuê khẽ nở nụ cười.
Ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt qua những đóa hoa và phượng hoàng ở trên đó, từng đường kim mũi chỉ của những hình này đều được thêu thủ công bằng tay, mất rất nhiều thời gian.
Mà bộ lễ phục này, chính là bộ lễ phục mà ngày trước Lục Kiến Thành đã đặt may cho cô ở tiệm đồ cưới.
Ba ngày trước, sau khi cô gửi tin nhắn đó cho Cố Mạc Hàn, cô liền gọi điện thoại cho Lâm Tiêu, bảo cậu ấy gửi cấp tốc bộ đồ này đến cho cô.
Thời điểm vừa vặn đúng lúc, không sớm cũng không muộn.
Bộ lễ phục này thật sự quá tuyệt đẹp, mọi đường nét của nó đều tinh xảo đến mức khiến cho người ta phải khen ngợi không ngớt.
Đây từng là tâm ý của anh, là minh chứng cho tình yêu của anh.
Mà hôm nay, cũng sẽ là lần đầu tiên cô mặc bộ lễ phục này lên người.
Dù sao cũng là hôn lễ của anh, cô làm sao có thể vắng mặt được chứ?
Cô sẽ đi.
Đương nhiên sẽ đi.
Hơn nữa cô còn nhất định phải mặc bộ lễ phục đẹp nhất, trang điểm một cách xinh đẹp nhất, xuất hiện một cách lộng lẫy nhất.