“Xin lỗi, cậu Lưu, tối nay đã làm phiền chuyện tốt của anh, người phụ! partner của anh bây giờ còn đang đợi anh, anh vẫn là mau về đi.
”
Lông mày của Lưu Thiên Hàn nhíu chặt lại, partner?
Hiểu lầm cô dành cho anh hình như có hơi lớn.
“Nhan Nhã Tịnh, tối nay tôi không kêu cô cút.
” Lưu Thiên Hàn không quen giải thích gì với người khác, nhưng ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh, anh lại phá lệ hết lần này đến lần khác.
Ồ.
” Nhan Nhã Tịnh khẽ đáp một tiếng: “Vậy tôi chắc là hiểu lầm rồi.
”
“Nhan Nhã Tịnh, bên cạnh tôi không có người phụ nữ khác.
”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh hoàn hồn, Lưu Thiên Hàn lại thêm một câu: “Tôi có vợ, tôi sẽ không làm vận động kịch liệt với người phụ nữ khác.
”
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh đần mặt, vừa rồi cậu Lưu nói cái gì? Anh nói, bên cạnh anh không có người phụ nữ khác?
Chuyện này sao có thể chứ?
Còn nữa, bọn họ sớm đã ly hôn rồi, anh có người vợ nào nữa!
Những chuyện này đều là chuyện riêng của cậu Lưu, mặc kệ anh nói thế nào, đều không có liên quan gì tới cô cả.
Trầm ngâm giây lát, Nhan Nhã Tịnh khẽ nói: “Cậu Lưu, sau này anh đừng có hở một tí là nói vợ gì đó nữa, chúng ta đã ly hôn rồi, nghe không thoải mái chút nào, ừm, tôi cũng không hy vọng người khác hiểu lầm.
”
Lưu Thiên Hàn không có nói ngay, ánh mắt của anh nhìn sâu vào Nhan Nhã Tịnh, đôi mắt đen sẫm đó gần như muốn xuyên thấu linh hồn của cô.
Nhan Nhã Tịnh sợ mình sẽ không kìm được mà chìm đắm, hoảng hốt quay mặt đi, cô xoay người: “Cậu Lưu, anh nên về sớm đi, tôi! tôi thu dọn một chút, phải đi ngủ rồi.
”
“Nhan Nhã Tịnh, vết thương của tôi nứt rồi, không thể lái xe trở về.
”
Lưu Thiên Hàn luôn lạnh lùng, vết thương chảy máu không rơi nước mắt, nhưng nghĩ tới “bí tịch theo đuổi vợ” của Nhạc Dũng từng nhắc tới, ở trước mặt phụ nữ phải biết nũng nịu tỏ ra yếu đuối lúc cần thiết, Lưu Thiên Hàn cứng nhắc trưng ra dáng vẻ vết thương của anh rất đau.
Kêu anh diễn yếu đuối thì anh đã vô cùng chê bai mình rồi.
Còn đi làm nũng, anh không làm được!
“Vết thương nứt rồi?! Tôi giúp anh xem thử.
” Nhan Nhã Tịnh nghe nói vết thương của Lưu Thiên Hàn nứt rồi, cô cũng không quan tâm vừa rồi đã vạch giới hạn với anh, cô cầm hộp thuốc, vội vàng giúp anh xử lý vết thương.
Vết thương sau lưng Lưu Thiên Hàn rất sâu, nếu xử lý không tốt sẽ dẫn tới nhiễm trùng, sẽ rất phiền phức.
Thấy kế hoạch của mình thành công, khóe miệng của Lưu Thiên Hàn bất giác cong lên đầy đắc ý, anh cởi áo khoác ra, Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy đằng sau chiếc sơ mi trắng đã bị nhuộm đỏ thành một mảng.
Vết thương của anh quả thật đã nứt ra, mà vết thương của anh nặng thêm, là vì vừa nãy đánh nhau với Chiến Mục Hàng, chung quy lại, vẫn là vì giúp cô, cô không thể không quan tâm được.
Lông mày của Nhan Nhã Tịnh nhíu chặt, cô muốn giúp Lưu Thiên Hàn cởi áo sơ mi, nhưng cô lại sợ anh đau, không khỏi có chút bó tay bó chân.
Nhan Nhã Tịnh giúp anh cởi áo, Lưu Thiên Hàn lại vô cùng hưởng thụ, anh biết cô dễ mềm lòng, ừm, anh sau này dựa vào sự mềm lòng của cô, chắc chắn có thể có được nhiều phúc lợi hơn.
Không dễ gì mới giúp Lưu Thiên Hàn cởi được áo sơ mi ra, băng gạc cũng đã bị nhuộm đỏ hết, cắt băng gạc ra, nhìn thấy vết thương đáng sợ trên lưng anh, hốc mắt của Nhan Nhã Tịnh có hơi cay, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Cô hoảng hốt quay mặt đi, hít sâu vài hơi mới không để nước mắt của mình rơi xuống.
Mấy năm nay Nhan Nhã Tịnh chữa bệnh cứu người, vết thương có nghiêm trọng nữa, cô cũng từng xử lý, phải nói là rất thành thục, xử lý vết thương trên lưng Lưu Thiên Hàn, đầu ngón tay của Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà run rẩy, sợ làm anh đau.
Nhan Nhã Tịnh chỉ mãi lo lắng thương thế trên lưng Lưu Thiên Hàn, không chú ý tới người đàn ông kiêu ngạo cao quý, hai mắt sáng rực giống như con trẻ được ăn kẹo.
Lưu Thiên Hàn sống 27 năm, chưa từng đuổi theo người phụ nữ nào, cũng không làm sao theo đuổi phụ nữ, anh chỉ biết Nhan Nhã Tịnh lại gần anh một chút thì anh sẽ rất thích.
Không dễ gì mới giúp Lưu Thiên Hàn thay xong thuốc, trên trán Nhan Nhã Tịnh đã toát mồ hôi lấm tấm, cô lau mồ hôi: “Cậu Lưu, như này anh chắc không thể lái xe, anh có cần gọi điện kêu tài xế tới đón anh không?”
“Tối nay, tôi không trở về nữa.
” Lưu Thiên Hàn thẳng thắn nói.
Anh không về nữa?!
Tuy căn chung cư nhỏ này của cô không gian đủ lớn, tối nay Tô Thu Quỳnh không về, anh có thể ở tạm phòng của Tô Thu Quỳnh, nhưng cô thật sự không quen, cô và anh ở chung dưới một mái nhà.
Liếc nhìn băng gạc vừa quấn xong trên lưng anh, Nhan Nhã Tịnh cũng không nhẫn tâm đêm hôm đuổi anh ra ngoài.
Dù sao chỉ một tối mà thôi, bọn họ cũng không ngủ chung một phòng, nhường một chút rồi sẽ qua thôi.
“Vậy được rồi.
” Nhan Nhã Tịnh thỏa hiệp: “Tối nay Thu Quỳnh không về, anh có thể ngủ phòng của Thu Quỳnh.
”
Nhan Nhã Tịnh chỉ về phía phòng của Tô Thu Quỳnh, ý bảo Lưu Thiên Hàn bây giờ có thể tới đó.
Dù sao chỗ cô có không ít ga giường dự trù, nếu Tô Thu Quỳnh chê giường mà Lưu Thiên Hàn từng ngủ, cô có thể đổi chiếc ga giường khác cho Tô Thu Quỳnh.
“Ừm.
” Lưu Thiên Hàn đứng dậy, đi về phía phòng của Tô Thu Quỳnh.
Coi như đã đuổi được đại phật gia Lưu Thiên Hàn này đi, Nhan Nhã Tịnh thở phào một hơi.
Tối nay dày vò lâu như vậy, Nhan Nhã Tịnh thật sự ngay cả sức nhấc chân cũng không có, nhưng không tắm rửa, Nhan Nhã Tịnh không ngủ được.
Sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Nhan Nhã Tịnh vẫn định đi tắm nước nóng trước.
Sau khi tắm xong, Nhan Nhã Tịnh mới ý thức được một chuyện rất nghiêm trọng, cô quên cầm váy ngủ.
Nghĩ tới bây giờ Lưu Thiên Hàn chắc chắn đã ngủ ở trong phòng của Tô Thu Quỳnh rồi, cô không cần lo lắng sẽ bị nhìn thấy, cô lau khô người, quấn khăn tắm, đi về phía phòng của mình.
Trong căn chung cư nhỏ vô cùng yên tĩnh, phòng của Tô Thu Quỳnh đã tắt đèn, Nhan Nhã Tịnh thu hồi ánh mắt từ cửa sổ phòng Tô Thu Quỳnh, sau đó ngâm nga đi về phòng của mình.
Căn phòng này là địa bàn của riêng cô, cô không cần lo lắng cô mặc thiếu vải sẽ bị ai nhìn thấy.
Vừa bước vào phòng thì Nhan Nhã Tịnh lao tới thẳng tủ quần áo, bật đèn, định tìm váy ngủ mặc vào.
Nhan Nhã Tịnh không biết có phải ảo giác của mình không, cô cứ cảm thấy có một cặp mắt nóng rực nhìn chằm chằm sống lưng của cô.
Nhan Nhã Tịnh bật cười, cô thật là thần kinh quá mẫn cảm rồi, nơi này là phòng của cô, hai đứa trẻ buổi tối căn bản sẽ không vào.
Nhan Nhã Tịnh hất hất mái tóc dài, con người ấy à, thật sự là càng lớn càng thích suy nghĩ linh tinh, nếu không phải vô cùng chắc chắn phòng của cô không thể có ai khác, cô thật sự cho rằng có đàn ông nhìn cô ở đằng sau.
Nhan Nhã Tịnh vốn là muốn mặc thẳng váy ngủ vào người, nhưng cô bây giờ tóc còn chưa khô, trên lưng còn dính không ít nước, cô nghĩ một chút, vẫn là định lau lại lưng rồi mới mặc váy ngủ.
Thuận tay cầm chiếc váy ngủ, Nhan Nhã Tịnh xoay người vứt váy ngủ lên giường, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ngồi ở giường, Nhan Nhã Tịnh bị dọa mà không khống chế được hét toáng lên.
Cậu Lưu!.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK