Lúc nãy Nhan Nhã Tịnh chỉ nghĩ về việc phải nên xử lý bó hoa này như thế nào, ném vào thùng rác hay để lại làm đạo cụ cho đoàn làm phim.
Cô cũng không để ý tới động tác của Dương Mai nên bị cô ta đánh thẳng vào mặt.
Lần này Dương Mai ra tay rất độc địa thật, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mặt mình sưng đau.
Cô không có sở thích bị người ta ngược đãi, cũng không học được phẩm chất tốt đẹp như nhẫn nhịn, cam chịu gì đấy.
Nhan Nhã Tịnh ngay lập tức giơ tay lên, mạnh mẽ tát trả lại một bạt tay.
Dương Mai không thể nào ngờ được Nhan Nhã Tịnh lại dám đánh cô ta trước mặt nhiều người như vậy.
Cô ta che mặt mình, trừng mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ không thể tin nổi: “Nhan Nhã Tịnh, mày dám đánh tao! Con hồ ly tinh này, mày mà cũng dám đánh tao sao?”
Lùm xùm của Dương Mai và Nhan Nhã Tịnh quá lớn, thu hút không ít người đến xem.
Lúc Nhan Nhã Tịnh mới vào đoàn phim, đúng là có rất nhiều người bị mấy người Dương Mai và Rose dắt mũi nên có thành kiến với Nhan Nhã Tịnh.
Nhưng khi tiếp xúc sâu hơn với Nhan Nhã Tịnh, không ít người đều có ấn tượng tốt về cô.
Nhất là sau chuyện Dương Mai hãm hại Nhan Nhã Tịnh lấy trộm chiếc nhẫn lần trước, mọi người đã nhìn nhận vấn đề một cách lý trí hơn.
Dương Mai đã từng phải chịu thua thiệt lớn như vậy bao giờ đâu, cô ta lớn tiếng hét lên: “Hồ ly tinh đúng là không biết xấu hổ! Cướp người đàn ông của tôi còn dám đánh tôi! Loại người này không nên ở lại đoàn phim của chúng ta làm ô nhiễm bầu không khí.”
“Dương Mai, tôi nói cô chứ, bác sĩ Nhan người ta nhận hoa thì đã làm sao? Chẳng lẽ cô không chiếm được trái tim của anh Giang lại còn không cho anh ấy theo đuổi bác sĩ Nhan người ta à?” Liễu Đào nhìn bộ móng giả trên tay mình, nói dửng dưng.
Câu nói này của Liễu Đào đã hoàn toàn chặn đường xuống nước của Dương Mai.
Cô ta bình ổn một lúc lâu, hơi thở mới thông thuận được đôi chút.
Thế lực gia tộc nhà Liễu Đào rất lớn, Dương Mai không dám trêu vào Liễu Đào.
Cô ta chỉ có thể dồn hết lửa giận trút lên đầu Nhan Nhã Tịnh.
“Hồ ly tinh, nói xem, rốt cuộc mày đã dùng thủ đoạn mê hoặc nào để dụ dỗ được anh Giang? Lần trước tham gia buổi dạ tiệc từ thiện, mày đến đó để quyến rũ anh ấy đúng không!”
Dương Mai chỉ vào mũi Nhan Nhã Tịnh mà mắng: “Nhan Nhã Tịnh, mày cướp người đàn ông của tao.
Cái đồ vô liêm sỉ! Sao mày không chết quách đi cho rồi!”
Nhan Nhã Tịnh hất tay Dương Mai ra.
Quả thật cô bị Dương Mai mắng đến ngơ ngác luôn rồi.
Cô thật sự không biết anh Giang kia là gã ất ơ nào luôn nhé? Hơn nữa, lần trước cô đến buổi dạ tiệc từ thiện là vì sợi dây chuyền của mẹ, liên quan gì đến anh Giang kia?
Thấy Nhan Nhã Tịnh dám hất tay mình ra, Dương Mai càng tức hơn.
Cô ta nhảy xổ lên: “Nhan Nhã Tịnh, mày là cái đồ hồ ly tinh không biết nhục nhã.
Có anh Giang làm chỗ dựa cho mày nên mày không coi ai ra gì đúng không! Mày đã dám cướp người đàn ông của tao, hôm nay tao sẽ xé nát cái bản mặt mày ra!”
Dứt lời, Dương Mai liền bất chấp nhào vào người Nhan Nhã Tịnh.
Tư thế đó rõ ràng là nếu không dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh một bài học thì quyết không bỏ qua.
Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh không muốn vô duyên vô cớ bị Dương Mai đánh một trận, tay cô vừa hơi dùng sức đã đẩy Dương Mai lảo đảo lùi ra.
Liên tục mất mặt ở trước mặt mọi người, vũ trụ nhỏ trong lồng ngực Dương Mai lập tức bùng cháy.
Cô ta đứng vững lại, cười mỉa nhìn Nhan Nhã Tịnh đăm đăm: “Hồ ly tinh, làm chuyện không biết xấu hổ còn dám phách lối như vậy.
Hôm nay tao không dạy dỗ mày tử tế thì tao sẽ đọc ngược hai chữ Dương Mai này!”
Dương Mai nghiến răng nghiến lợi, cô ta giơ tay lên, vung về phía mặt Nhan Nhã Tịnh.
Cô ta dễ dàng tạo thành chiến tuyến vững chắc với Nhan Vũ Trúc, một là vì Nhan Vũ Trúc đã hứa cho cô ta lợi ích, quan trọng hơn nữa là cô ta căm ghét Nhan Nhã Tịnh từ tận sâu trong xương tủy.
Một cô gái không ưa một cô gái khác, thật sự là không cần quá nhiều lý do.
Ghen tị, ngưỡng mộ, tất cả đều dễ dàng trở thành ngòi nổ cho mối thù hận thâm căn cố đế.
Dương Mai ghét Nhan Nhã Tịnh xinh đẹp hơn mình, nhưng so với điều đó, cô ta ghét việc Nhan Nhã Tịnh được nhiều người đàn ông có tiền theo đuổi hơn.
Cô ta đã tốn hết tâm tư mới dụ dỗ được Giang Kiến Huy, nhưng chỉ trong một đêm đã bị Giang Kiến Huy đá văng.
Nhan Nhã Tịnh dựa vào cái gì mà lại có thể dễ dàng có được sự cưng chiều và vinh hoa phú quý mà cô ta không thể nào mơ tưởng tới?
Dương Mai đúng là càng ngày càng quá đáng rồi.
Nhan Nhã Tịnh không muốn sinh sự thêm, nhưng cũng không thể để mặc cô ta làm nhục mình.
Nhan Nhã Tịnh vươn tay, vừa định ngăn Dương Mai lại thì cổ tay Dương Mai đã bị một bàn tay to lớn thon dài tóm chặt.
Hách Trung Văn bình thường vẫn luôn có dáng vẻ cà lơ phất phơ, bất cần đời.
Hôm nay hiếm khi anh ta lại nghiêm túc mà tức giận thế này.
Lúc Hách Trung Văn cười đùa ngả ngớn thì nhìn qua rất dễ gần, nhưng lúc mặt mũi anh ta lạnh lùng như thế, trên người ngập tràn khí thế của một người bề trên, còn loáng thoáng có mấy phần âm trầm lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn.
Lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm vào Dương Mai bằng ánh mắt rét lạnh đó, gằn từng câu từng chữ: “Ai bảo cô đánh chị đại? Ai cho cô lá gan đánh cô ấy?”
Mấy người Phó Thạnh cũng không ngờ Hách Trung Văn sẽ tới, Phó Thạnh vội vàng tươi cười tiến lên: “Cậu Hách Trung Văn, sao cậu cũng tới đây thế?”
Hách Trung Văn cũng không thèm liếc Phó Thạnh một cái, tay anh ta bỗng nhiên dùng sức, Dương Mai đau đến nỗi kêu gào loạn xạ: “Nói! Ai cho cô lá gan dám đánh cô ấy?”
Dương Mai tưởng là sau lưng Nhan Nhã Tịnh nhiều nhất cũng chỉ có một mình Giang Kiến Huy thôi, đâu ngờ Hách Trung Văn cũng sẽ bảo vệ Nhan Nhã Tịnh như vậy.
Cô ta cảm thấy, nếu Hách Trung Văn hơi mạnh tay thêm chút nữa thôi là cổ tay của cô ta nhất định sẽ bị bẻ gãy!
“Anh Hách, anh buông tay ra đi! Anh làm người ta đau quá! Anh Hách, anh mau thả em ra đi mà!”
Dương Mai không ngừng cầu xin Hách Trung Văn tha cho mình, nhưng lúc xin tha vẫn không quên làm nũng, khiến những người trong trường quay đều nổi hết da gà.
Hách Trung Văn chưa từng đánh phụ nữ.
Hôm nay anh ta đột nhiên nảy sinh kích động muốn đánh nhừ tử cái loại phụ nữ khiến người chán ghét này.
Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh sưng vù lên, anh ta càng tức giận đến mức muốn giết người.
Đầu óc Dương Mai nhanh chóng “nhảy số”: “Anh Hách, em thật sự không cố ý cãi nhau với Nhan Nhã Tịnh đâu! Là cô ta không biết xấu hổ, đi quyến rũ đàn ông khắp nơi! Anh Hách, ối! Anh mau buông em ra đi mà!”
Hai đứa nhỏ đi theo Hách Trung Văn đến cũng chú ý đến má phải hơi sưng của Nhan Nhã Tịnh.
Nhìn thấy mẹ mình bị ức hiếp, khuôn mặt lạnh lùng của Nhan An Bảo lập tức rét buốt đến nỗi có thể đóng băng ngàn dặm.
Nhan An Mỹ cũng tức giận, thậm chí cô bé còn mất cả hứng ăn sô cô la.
Người phụ nữ xấu xa này dám đánh mẹ, lại còn dám bôi xấu mẹ, không thể nhịn được mà!
Nhan An Mỹ đi đến trước mặt Hách Trung Văn, giật giật góc áo anh: “Ba, mẹ bị người ta bắt nạt, chúng ta phải báo thù cho mẹ!”
Ba? Mẹ?
Tiếng mẹ trong miệng Nhan An Mỹ đương nhiên là chỉ Nhan Nhã Tịnh, trong lòng không ít người ở đoàn làm phim đều dậy sóng.
Bảo sao Nhan Nhã Tịnh lại nhận được món quà quý giá như vậy, hóa ra Nhan Nhã Tịnh và anh Hách là một đôi!
Hơn nữa, con của cô và anh Hách đã lớn như vậy, nhất định cô đã là mợ Hách danh chính ngôn thuận rồi.
Là mợ chủ của một gia đình quyền quý, mấy hôm nay cô ở trong đoàn làm phim chịu cực chịu khổ nhưng hoàn toàn không có một chút kiểu cách nào, ngay lập tức kéo thêm một loạt thiện cảm.
Nghe được lời nói của Nhan An Mỹ.
Dương Mai cũng sợ đến sững người.
Nhan Nhã Tịnh lại có con lớn như vậy với anh Hách ư?
Tài lực của nhà họ Hách đã chẳng thể xem thường, lại thêm Lưu Thị đứng đằng sau…
Dương Mai hận đến nỗi nghiến răng ken két, con nhỏ Nhan Nhã Tịnh dựa vào cái gì mà tốt số như vậy?
Tròng mắt Dương Mai đảo một vòng, nảy ra một ý hay: “Anh Hách, anh đừng để con hồ ly tinh Nhan Nhã Tịnh này lừa gạt! Cô ta không biết nhục nhã, đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông, ai mà biết cô ta đã cắm cho anh bao nhiêu cái sừng rồi chứ! Chỉ sợ cũng không biết hai đứa bé này là con của gã đàn ông nào!”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK