Chương 333
Dường như có sự ăn ý, Nhan An Bảo biết, cuộc gọi lúc nãy nhất định là do Lưu Thiên Hàn bảo người gọi cho Dương Mai, ông cậu bảo người gọi cho Dương Mai cuộc gọi này, tất nhiên là muốn cho cậu có thời gian để cậu với Nhan An Mỹ có thể nghĩ cách tự cứu mình.
May mắn là cậu không phụ lòng sắp xếp của ông cậu.
Trong lòng Nhan An Bảo có chút mừng thầm, cậu cảm thấy cậu với ông cậu càng ngày càng có sự ăn ý.
“Tôn Dương, anh có biết xấu hổ không! Anh mau thả tôi ra! Để tôi giết chết hai đứa nhóc đó! Bọn nó không phải là con của anh Lưu! Tôi thật sự không gạt các người đâu!”
“Bốp!”
Thật sự chịu không nổi sự ồn ào của Dương Mai, Tôn Dương tát một cái thật mạnh vào mặt của cô ta, Dương Mai làm sao có thể chịu nhục như thế, cô ta vừa định nói cái gì đó, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Nhan Nhã Tịnh mang theo một cái túi đi vào, nhìn thấy Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ bình an vô sự đứng trước mặt cô, hốc mắt của Nhan Nhã Tịnh đau xót, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống.
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Dương Mai lại như có một tia hy vọng, cô ta lạnh giọng mà quát về phía Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ rốt cuộc là con của ai?”
Lòng bàn tay của Dương Mai đổ mồ hôi lạnh, chỉ cần Nhan Nhã Tịnh nói Nhan An Bảo cùng Nhan An Mỹ không phải là con của anh Lưu, bọn người của Tôn Dương nhất định sẽ đứng về phía cô ta, đến lúc đó, cô ta có thể giết chết Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ!
“An Bảo, An Mỹ!”
Bây giờ Nhan Nhã Tịnh làm gì có tâm trạng để ý tới Dương Mai, cô một trái một phải ôm chặt Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ vào lòng: “Xin lỗi hai con, bây giờ mẹ mới tới, các con chắc rất sợ phải không? Mẹ xin lỗi, làm mẹ mà không bảo vệ tốt cho hai đứa!”
“Mẹ, chúng con không sao cả.” Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ đồng loạt nói.
Nhan An Bảo có chút tiếc nuối mà nhìn về phía Dương Mai, cậu bé vốn dĩ muốn ngược đãi Dương Mai một trận tàn nhẫn, nhưng cậu bé không muốn để mẹ nghĩ cậu bé là một đứa nhỏ không ngoan, bây giờ mẹ đã tới đây rồi, cậu bé không cách nào ngược đãi Dương Mai nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, nói cho bọn người Tôn Dương biết Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ không phải là con của anh Lưu đi.” Dương Mai không cam lòng mà hét to: “Tôn Dương, các người đúng là đám ngu, các người bị hai đứa nhóc chơi rồi!”
“Các người mau chóng bắt Nhan Nhã Tịnh với hai đứa nhóc đó lại cho tôi! Giết chết bọn họ! Chỉ cần các người giết chết bọn họ, tôi sẽ đem tất cả tài sản tôi có được cho các người hết!”
Ngay lúc này, Dương Mai thật sự cam tâm đánh đổi bất cứ giá nào, “Tình giới” là cơ hội duy nhất cô ta có thể chuyển mình, nếu bọn người Tôn Dương kiên quyết đứng về phía Nhan An Bảo thì sau khi bọn người Nhan Nhã Tịnh rời đi, chắc chắn sẽ báo án nói là do cô ta bắt cóc, đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ phải ngồi tù! Cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội làm nữ chính “Tình giới”!
“Cô muốn giết ai?”
Dương Mai đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh như băng truyền vào, từ ngoài cửa phòng truyền đến tai cô ta.
Bọn người Tôn Dương đột nhiên xoay người lại, thấy thân ảnh của hai người đàn ông từ cửa bước vào.
Trong khu nhà xưởng bỏ hoang này, thật sự đã cũ nát, trên mặt đất, vẫn có nhiều vết bùn dơ, anh đạp bùn mà đi tới, lại giống như đang chầm chậm bước trên sao trời.
Dáng vẻ cao cao tại thượng, phong thái của con trai dòng dõi quý tộc, khiến người ta vô thức ngước nhìn.
“Anh Lưu.”
Một vài âm thanh không dám tin phát ra, trong đó có một đàn em của Tôn Dương, bị bạn gái ảnh hưởng nên cũng hết sức sùng bái Lưu Thiên Hàn, cậu ta không khỏi kích động mà nói thầm một câu: “Thật sự là anh Lưu kìa! Tôi thế mà lại có thể nhìn thấy anh Lưu ngoài đời!”