Phòng bao tầng cao nhất trang trí xa hoa, không thua phòng tổng thống của khách sạn năm sao chút nào.
Đèn trần trong phòng khách ánh sáng mông lung, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, làm khuôn mặt trắng trẻo của cô, càng trắng nõn tinh xảo đến mức nhìn không ra một chút tỳ vết nào.
Cung Trí Cương ngẩn ra, anh làm sao cũng không nghĩ tới, người con gái trong phòng bao vậy mà lại là Nhan Nhã Tịnh.
Anh sống bao nhiêu năm nay, đây là người con gái duy nhất khiến anh động lòng.
Nhìn gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh khiến anh ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mặt này, Cung Trí Cương lập tức cảm thấy dược tính trong cơ thể mà lúc nãy khó khăn lắm mới bị nước lạnh áp chế xuống lại bắt đầu điên cuồng xâm chiếm từng sợi dây thần kinh của anh.
Cơ thể anh nóng lên đáng sợ ngay trong tức khắc, đôi mắt của anh cũng không khống chế được mà nóng lên.
Nhất là khi nhìn thấy cô tươi cười từng bước đi về phía anh, cơ thể anh càng nóng như cái bàn ủi.
"Nhã Tịnh. "
Cung Trí Cương mở miệng, đôi mắt sắc bén khóa chặt trên khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh, bất tri bất giác đã nhuộm lên một tầng dịu dàng khó tả.
Sau khi anh tiếp quản Cung gia, thủ đoạn của anh rất kiên kiên quyết và tàn nhẫn, điều này đxa làm tổn hại đến lợi ích của nhiều trưởng bối nhà họ Cung.
Mấy lão già cổ hủ đó cứ cách vài ngày lại nhét phụ nữ vào cho anh, ý đồ phá vỡ tầng tầng lớp lớp phòng thủ của anh rồi đòi hỏi một số lợi ích từ trên người anh.
Đáng tiếc anh lại quá lạnh lùng, những người phụ nữ do mấy lão già đó đưa đến đều bị anh vứt hết sạch sành sanh.
Nếu như lần này bọn họ đưa đến là người phụ nữ khác, anh sẽ không chút do dự mà ném cô ts ra ngoài cửa sổ, nhưng người phụ nữ đứng trước mặt anh bây giờ lại là Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh cười với anh.
Anh đột nhiên cảm thấy, lần này mấy lão già đó làm rất hợp ý anh, anh giơ bàn tay cao quý của mình lên rồi cho bọn họ chút lợi cũng không tệ lắm.
Sau khi quen biết Nhan Nhã Tịnh, anh đã điều tra qua hoàn cảnh của cô, cô vợ quả phụ của cậu Lưu, trong tầng lớp thượng lưu đều truyền tai nhau, sau khi cậu Lưu chết thì cô đã bị Lưu gia đuổi ra khỏi nhà rồi.
Anh không phải người thế tục, anh không quan tâm cô đã kết hôn hay có con, nếu như Lưu gia không cần cô nữa thì anh cũng không ngại làm nơi che mưa tránh gió cho cô.
"Này, anh đẹp trai, tôi xem cho anh một quẻ nha. "
Nhan Nhã Tịnh ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Cung Trí Cương trước mặt, tối nay cô đã uống quá nhiều rồi, trời đất đều đang quay cuồng cả rồi, hiện tại thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy chính là gương mặt của anh Lưu.
Cô muốn xem cho anh Lưu một quẻ!
"Em uống rượu rồi? "
Cung Trí Cương nhíu mày, bộ dáng này của Nhan Nhã Tịnh rõ ràng là uống say rồi.
Nếu như anh thừa dịp cô say rượu mà làm gì cô thì dường như là có chút thừa nước đục thả câu, có điều cô hình như không chán ghét anh, hơn nữa anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, cô đi theo anh cũng sẽ không thiệt thòi.
Mạch não của Nhan Nhã Tịnh bây giờ hoàn toàn không cũng một tần sóng với Cung Trí Cương, cô loạng choạng tiến tới tóm lấy cổ tay anh.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn hoạt bát của cô lộ rõ vẻ lấy lòng.
"Em xem bói cho anh… Em xem bói cho anh rồi, về sau đừng bỏ rơi em nữa được không? "
Cổ họng Cung Trí Cương căng lên, chẳng lẽ yêu đơn phương bấy lâu nay không phải là mơ tưởng của một mình anh, mà là trong lòng cô thực ra cũng nghĩ về anh sao? "
Cung Trí Cương biết khả năng này thật sự rất nhỏ, nhưng lúc này anh vẫn là muốn lừa mình rối người.
"Em xem bói cho anh…"
Cung Trí Cương đang xuất thần thì Nhan Nhã Tịnh liền nắm lấy cổ tay anh: "Em bấm đốt tay tính, tính ra anh thích em. "
Nói xong Nhan Nhã Tịnh liền ngửa mặt lên cười ngốc nghếch.
Lưu Thiên Hàn thích cô nha!
Anh Lưu sao có thể không thích cô được chứ!
Cho dù là anh có mất trí nhớ, cho dù là anh dùng những lời nói độc ác nhất hết lần này đến lần khác tổn thương cô, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, thực ra anh Lưu đã bị cô hấp dẫn sâu sắc rồi!
Vốn dĩ tối hom nay Cung Trí Cương không định làm chính nhân quân tử gì cả, nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, anh haonf toàn không thể tự chủ được nữa.
Anh xoay người lại, hung hăng ép Nhan Nhã Tịnh lên trên cửa, nụ hôn nóng bỏng nặng nề phủ lên môi cô.
Giọng nói của người đàn ông đã nhạt đi vẻ lạnh lùng và đẫm máu thường ngày, ngược lại nhuộm lên vài phần quyến luyến mà kiên định.
Anh nói: "Nhã Tịnh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. "
Tối nay Lưu Thiên Hàn không có tăng ca.
Nghĩ đến buổi tối Nhan Nhã Tịnh sẽ lại đến quấn lấy muốn anh cùng đi ăn bữa tối, vừa đến giờ tan làm anh liền lái xe về biệt thự.
Trong lòng Lưu Thiên Hàn có chút ảo não.
Sáng sớm hôm nay, những lời anh nói hình như có chút khó nghe.
Anh nói rằng Nhan Nhã Tịnh còn không bằng gái gọi, anh tìm gái ít nhất còn mất tiền, cô thì hoàn toàn ngược lại.
Anh biết, Nhan Nhã Tịnh người phụ nữ này không tim không phổi đến đáng ghét, nhưng nghĩ đến gương mặt đột nhiên trắng bệch của cô lúc sáng, trong lòng anh vẫn không kiềm chế được mà đau đớn.
Tối nay anh sẽ tốt với cô hơn một chút.
Dù sao, anh rất vừa lòng với người bạn tình như cô.
Sau khi Lưu Thiên Hàn về đến biệt thự thì phát hiện Nhan Nhã Tịnh không có đến đây.
Cũng đúng, giờ này bệnh viện cũng vừa mới tan ca, anh lái xe nhanh như vậy, cô chưa chắc sẽ về sớm hơn anh.
Anh vô thức lấy điện thoại ra xem xem Nhan Nhã Tịnh có nhắn tin cho anh không, sau khi xem điện thoại xong thì trên mặt Lưu Thiên Hàn treo một sự thất vọng rõ ràng.
Một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn cũng không có.
Trong lòng Lưu Thiên Hàn đột nhiên cảm thấy bứt rứt khó tả, nữ nhân này không phải thích không biết xấu hổ mà quấn lấy anh sao?
Sao cả ngày hôm nay đến cả một tin nhắn cũng không nhắn cho anh?
Lưu Thiên hàn cáu kỉnh châm một điếu thuốc, anh đột nhiên có cảm giác bị người ta đoạt được cơ thể xong thì liền bị vứt bỏ.
Loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
Có lẽ những lời nói lúc sáng của anh thật sự tổn thương đến cô rồi.
Cùng lắm thì tối nay anh chủ động xuống bếp, dù sao thì sau này hai người vẫn phải làm bạn tình hữu nghị hoặc là bạn bè bình thường, vậy nên vẫn cần duy trì quan hệ tốt đẹp.
Lưu Thiên Hàn đứng dậy, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra liền đi vào bếp.
Anh bây giờ chỉ hy vọng Nhan Nhã Tịnh không bị những lời hồi sáng của anh làm cho tổn thương, anh đã quên rằng anh đã từng dõng dạc nói rằng đời này của anh sẽ không bao giờ nhìn Nhan Nhã Tịnh cái đồ phụ nữ vô liêm sỉ này nữa!
Nguyên liệu trong tủ lạnh không thiếu, Lưu Thiên Hàn xào mấy món liền, anh thông minh, học cái gì cũng nhanh, cái việc nấu ăn này tất nhiên là không làm khó được anh.
Nhưng mà đến tận khi anh nấu xong Nhan Nhã Tịnh cũng vẫn chưa về.
Anh đi ra ngoài phòng khách kiểm tra điện thoại di dộng, điện thoại của anh vẫn yên tĩnh quá đáng.
Ha!
Nữ nhân này thực sự rất là chảnh nha!
Còn muốn anh tự mình đến mời có phải không?!
Lưu Thiên Hàn tức đến muốn ném điện thoại ra ngoài, nhưng sau khi nghĩ lại anh vẫn cầm lấy điện thoại di động của mình gọi cho Nhan Nhã Tịnh.
Cuộc gọi đã được kết nói gần như là ngay lập tức, sau một lúc trầm lặng, Lưu Thiên Hàn lại muốn cúp điện thoại.
Rõ ràng là cô quấn lấy anh, vậy mà bây giờ sao lại biến thành anh chạy theo sau mông cô vậy!
Anh quả thật là không tự trọng đến nghiện luôn rồi sao!
Ngón tay thon dài của anh lướt trên màn hình điện thoại, Lưu Thiên Hàn vừa muốn kết thúc cuộc gọi thì liền nghe thấy một giọng nam ở đầu giây bên kia, hắn ta nói, Nhã Tịnh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.