CHƯƠNG 435
Nhìn lại vết thương trên trán An Tình, hàng mày của Chiến Mục Hàng càng nhíu chặt hơn.
Không phải anh ta cảm thấy thương xót cho An Tình mà là anh ta cảm thấy An Tình thật sự đang làm quá lên.
Vết thương trên trán không là cái đinh gỉ gì so với vết thương trên người Tô Thu Quỳnh. Nhưng vết thương nhỏ tí như thế này mà cô ta vẫn có thể tỏ vẻ ấm ức đến vậy.
Trong năm năm ngồi tù đó, Tô Thu Quỳnh đã phải chịu bao nhiêu là thương tích, nếu như đặt hết những cái đó lên người An Tình chắc là bị đau chết luôn rồi!
Càng nghĩ càng thấy bực bội, sau khi gọi cho bác sĩ riêng, Chiến Mục Hàng xuống giường đi ra ngoài phòng ngủ.
An Tình muốn nhân cơ hội này để phục hồi tâm ý của Chiến Mục Hàng, đương nhiên cô ta không đành lòng để Chiến Mục Hàng rời đi như vậy.
Cô ta vội vàng bước xuống giường, ôm chặt Chiến Mục Hàng từ sau lưng.
“Anh Mục Hàng, đừng đi, anh đừng đi được không?”
“An Tình, bác sĩ sẽ tới ngay thôi.”
“Anh Mục Hàng, em thật sự rất đau.. Em sợ lắm, em sợ Tô Thu Quỳnh sẽ quay lại. Anh Mục Hàng, anh ở lại với em không được không?”
Chiến Mục Hàng từ từ gỡ bàn tay An Tình đang đặt trên eo mình ra: “An Tình, anh về trước đây.”
“Không!” An Tình cố chấp lao vào lòng Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, em sẽ không để anh đi đâu! Em thật sự thấy khó chịu lắm, anh không thể ở bên em được sao?”
“Anh Mục Hàng, anh tin lời Tô Thu Quỳnh nói sao? Anh cũng cho rằng em sẽ sai người cho An Mỹ ăn thuốc chuột ư? Anh Mục Hàng, em thề, em chưa bao giờ làm ra loại chuyện như vậy!”
“Đấy là cả một mạng người đấy! Lá gan của em nhỏ như thế, làm sao dám làm tổn thương đến tính mạng người khác được! Anh Mục Hàng, làm ơn hãy tin em đi được không?”
Khoé mắt An Tình vẫn còn vệt nước mắt còn chưa ráo, cô ta nâng đôi mắt ngấn nước, đáng thương nói với Chiến Mục Hàng.
Nhìn thấy nước mắt của An Tình, Chiến Mục Hàng không cảm thấy đau lòng mà ngược lại còn khiến anh ta thấy phiền. Nghĩ đến việc An Tình đã cứu mình thoát khỏi đám cháy mà không màng sống chết, anh ta mới kiên nhẫn với An Tình: “An Tình, anh tin em. Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai anh sang thăm em.”
Nói xong, Chiến Mục Hàng không ngừng lại mà bước thẳng về phía trước, rời khỏi phòng ngủ của An Tình.
“Anh Mục Hàng…”
Nhìn thấy cửa căn hộ bị đóng lại, trong lòng An Tình vô cùng căm hận.
Trước đây anh Mục Hàng không đối xử với cô ta như vậy, bình thường anh ta rất tốt, rất dịu dàng. Tất cả đều là do Tô Thu Quỳnh! Chính cô đã lấy đi tất cả cưng chiều của anh Mục Hàng dành cho cô ta!
Tô Thu Quỳnh đã khiến cô ta không vui thì cô ta cũng sẽ khiến cho Tô Thu Quỳnh không thể yên ổn. Rồi sẽ có một ngày cô ta bắt Tô Thu Quỳnh phải trả giá!
Trên đời luôn sẽ có một số người thực sự rất hài hước. Giống như An Tình vậy, cô ta luôn cảm thấy Tô Thu Quỳnh đang tranh giành Chiến Mục Hàng với mình chứ chưa bao giờ nghĩ rằng ngay từ đầu, lòng tốt của Chiến Mục Hàng đối với cô ta chính là do cô ta cướp từ Tô Thu Quỳnh mà có.
Sau này Tô Thu Quỳnh là vợ danh chính ngôn thuận của Chiến Mục Hàng, còn cô ta chỉ là một kẻ thứ ba.
Trên đời này, chuyện nực cười nhất chính là một kẻ thứ ba cố gắng phá hoại hôn nhân của người khác rồi cảm thấy cả thế giới này đều có lỗi với cô ta.
Có đáng buồn cười không cơ chứ!
Cả người Tô Thu Quỳnh đau đớn, rồi tới cuối cùng cô cũng không biết là đau ở đâu nữa.
Cô biết rằng vết thương của mình nghiêm trọng, bèn đến bệnh viện để xử lý.