Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 38

Nhan Nhã Tịnh bị tình huống này làm cho sợ choáng váng, làm sao anh có thể đi vào đây được!

Sau khi kịp phản ứng, Nhan Nhã Tịnh vội vàng lấy áo khoác lên người. Áo khoác quẹt qua vết thương trên lưng khiến cô đau đớn hít vào một hơi lạnh.

Lưu Thiên Hàn không ngờ anh đi vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc của anh cũng chợt ửng hồng bất thường.

Nhưng chỉ trong tích tắc, vẻ mặt anh đã trở lại vẻ lãnh đạm và bình tĩnh thường ngày.

Anh tiến lên, nhìn thoáng vết máu trên bông vô trùng: “Lưng của cô cũng bị thương, tôi xử lý vết thương trên lưng giúp cô.”

“Không…” Không cần…

Nhan Nhã Tịnh còn chưa từ chối xong thì Lưu Thiên Hàn đã ngắt lời cô: “Cô có chắc là có thể xử lý vết thương trên lưng không?”

Nhan Nhã Tịnh giật mình, vết thương trên lưng cô thực sự rất khó xử lý. Chắc chắn là cô không thể lấy mảnh vụn thủy tinh ra, nếu không làm tốt còn có thể bị nhiễm trùng.

Nhan Nhã Tịnh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Thật ra có rất nhiều bác sĩ nam làm ngoại khoa, khi xử lý vết thương đều không liên quan gì đến chuyện sắc tình, hiện giờ cô cứ coi Lưu Thiên Hàn như một bác sĩ nam là được.

Giống như cô lúc trước cũng đã từng kiểm tra chỗ nào đó cho anh.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, Nhan Nhã Tịnh quyết định để Lưu Thiên Hàn xử lý vết thương trên lưng giúp mình, cô lặng lẽ nhìn anh rồi nói khẽ: “Anh Lưu, anh hãy quay đầu lại trước đi, đợi khi nào tôi gọi rồi hẵng quay lại.”

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn vô cùng hợp tác xoay người đi, Nhan Nhã Tịnh vội vàng cởi áo khoác ra, để áo khoác che chắn phía trước, sau đó nhanh chóng nằm trên giường: “Giờ được rồi.”

Nghe thấy tiếng Nhan Nhã Tịnh Lưu Thiên Hàn mới quay lại. Nhìn thấy vết thương máu me đầm đìa, lông mày anh không khỏi nhíu chặt.

Vừa rồi, anh đã quá nhân từ với Bùi Tấn Trung .

Đúng vậy, kẻ như thế đáng phải bị tùng xẻo.

Lưu Thiên Hàn cũng từng lăn lộn trong mưa bom bão đạn. Thời điểm đó, chuyện bị thương tích là chuyện thường, quanh năm suốt tháng anh đã quen với việc xử lý vết thương, còn thành thạo hơn nhiều bác sĩ.

Sau khi khử trùng cái nhíp, anh liền nhanh chóng lấy mảnh thủy tinh trên lưng Nhan Nhã Tịnh ra, sát trùng vết thương trên lưng cô bằng cồn, rồi đầu ngón tay nhúng vào thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.

Phải nói thuốc mỡ của Lưu Thiên Hàn thực sự có tác dụng, vết thương trên lưng Nhan Nhã Tịnh lúc đầu rất đau, nhưng thuốc mỡ thoa vào lại thấy mát lạnh, dễ chịu không thể tả.

Có vẻ như không còn đau nữa.

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh vốn đang hỗn loạn, sau khi cơn đau trên lưng dịu đi thì liền thấy mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ sâu.

Đầu ngón tay Lưu Thiên Hàn chạm đến làn da bóng loáng của cô như bị điện giật, nhanh chóng thu tay lại.

Anh để thuốc mỡ sang một bên, trầm ngâm một lát mới chậm rãi mở miệng nói: “Cô rất thích Trung Văn à?”

Đáp lại Lưu Thiên Hàn chỉ là hơi thở đều đều của Nhan Nhã Tịnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK