CHƯƠNG 441
Nửa đời trước của Tô Thu Quỳnh được cưng chiều, cao quý vô ngần, cho dù có ngồi tù năm năm thì trên người cũng không nên có những vết sẹo như vậy!
Trong lòng Lâm Tiêu tức giận đến mức không nói nên lời, rốt cuộc là ai đã làm tổn thương Tô Thu Quỳnh thành như vậy?
Anh ta phải giết chết kẻ đó!
Cẩn thận vệ sinh sạch từng mảnh vỡ thủy tinh trên lưng Tô Thu Quỳnh, cầm máu rồi bôi thuốc, chính bản thân Lâm Tiêu cũng không nhận ra động tác của mình lúc này dịu dàng đến dường nào.
Làm xong hết tất cả những việc này, Lâm Tiêu vừa định che đi tấm lưng trần để lộ của Tô Thu Quỳnh. Nhưng trong lúc vô tình anh ta lại nhìn thấy độ cong tuyệt đẹp trên cơ thể cô.
Lâm Tiêu bỗng cảm thấy, khả năng tự chủ của mình thật tệ. Lúc trước, vô số nữ diễn viên xinh đẹp muốn tán tỉnh anh ta nhưng anh ta đều nhắm mắt làm ngơ. Thế mà lúc này, khi đối diện với Tô Thu Quỳnh đang bị trọng thương, Lâm Tiêu lại không còn là mình nữa.
Lâm Tiêu đã sống gần 30 năm cuộc đời rồi, đương nhiên không thể có chuyện chưa từng nếm trải tư vị nam nữ.
Năm đó, sau khi bị Tô Thu Quỳnh đâm một nhát, anh ta cũng từng trải qua một khoảng thời gian điên cuồng.
Nhưng đoạn thời gian đó cũng chỉ kéo dài vài tháng, về sau, anh ta cũng không chạm vào phụ nữ nữa. Dù là ảnh hậu của giới giải trí cũng không thể khiến Lâm Tiêu hứng thú nổi.
Anh ta tưởng rằng cơ thể mình có thể đã có vấn đề gì rồi. Nhưng bây giờ anh ta mới hiểu mình chán ghét loại hình thức “vận động” này không phải vì bản thân có chướng ngại mà là vì, họ đều không phải là người Lâm Tiêu mong muốn.
Đúng vậy, Lâm Tiêu muốn Tô Thu Quỳnh, dù là thời thanh xuân nhiệt huyết hay khi đã nổi tiếng giàu có một phương. Chỉ là, tình yêu thuở đầu là sự sùng bái, còn tình yêu hiện tại, phần nhiều là phục thù, căm phẫn, chiếm hữu, là sự không cam tâm.
Nhưng dù là lúc nào thì anh ta đều không thể cưỡng lại sức hút mãnh liệt của Tô Thu Quỳnh.
Lâm Tiêu cúi người hôn lên môi cô.
Bỗng nhiên cửa phòng bị mở toang.
Chiến Mục Hàng vốn đã bừng bừng lửa giận, đến khi nhìn thấy động tác của Lâm Tiêu, đôi mắt anh ta như sắp toé ra lửa.
Người phụ nữ này, quả nhiên không thể rời khỏi đàn ông dù chỉ một khắc!
Hừ, sao cô ta lại hạ tiện đến thế!
Lúc nãy khi tiến vào phòng, Lâm Tiêu quá vội vàng nên đã quên khoá cửa phòng lại. Người làm trong biệt thự thì không ngăn nổi Chiến Mục Hàng. Nếu sớm biết Chiến Mục Hàng sẽ xông tới đây thì Lâm Tiêu đã khoá chặt cửa phòng rồi.
Anh ta ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng.
Bây giờ Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng đã li hôn rồi. Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh, trai chưa vợ gái chưa chồng, thân mật một chút thì sao chứ!
Chiến Mục Hàng không thể quản nhiều vậy được!
Lâm Tiêu còn chưa kịp cởi áo khoác đắp lên người Tô Thu Quỳnh thì đã bị Chiến Mục Hàng tung một đấm vào mặt.
Động tác của Chiến Mục Hàng cực nhanh, anh ta vừa cởi áo khoác phủ lên người Tô Thu Quỳnh, vừa chào hỏi Lâm Tiêu bằng một cú đấm.
Lâm Tiêu cũng không phải loại người thích bị ngược. Bị Chiến Mục Hàng cho ăn một đấm như thế, đương nhiên anh ta phải phản kích rồi.