Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 546

Chỉ cần cô nhặt được một mảnh vụn thủy tinh, cứa thật sâu vào cánh tay mình, cô và các con cô, sẽ không bị chia cách nữa.

Như vậy, tốt biết bao!

“Thu Quỳnh, cậu bình tĩnh lại một chút đi mà!”

Thấy Tô Thu Quỳnh thế này, Nhan Nhã Tịnh biết bệnh trầm cảm của cô ấy lại tái phát rồi!

Cũng phải thôi, Tô Thu Quỳnh vốn bị trầm cảm rất nặng, nay cô ấy lại còn mất đứa con, sao không tái phát cho được!

Bệnh trầm cảm tái phát khiến Tô Thu Quỳnh không kiểm soát được bản thân, chán đời, bi quan, vô thức tự làm mình bị thương…

Nhan Nhã Tịnh không nhớ nổi Tô Thu Quỳnh đã tự sát bao nhiêu lần lúc bệnh trầm cảm tái phát, nhưng cô không muốn thấy cảnh Tô Thu Quỳnh tự làm tổn thương chính mình một cách ngốc nghếch như vậy nữa!

Kẻ hại Tô Thu Quỳnh ra nông nỗi này là Chiến Mục Hàng và An Tình cơ mà! Tại sao người bị trừng phạt lại là Tô Thu Quỳnh mà không phải họ chứ?

Thật không công bằng!

“Tôi phải đi tìm con tôi! Thả tôi ra, tôi phải đi tìm con tôi!”

Đôi mắt Tô Thu Quỳnh trống rỗng vô thần, cô ấy cố vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của Nhan Nhã Tịnh: “Thả tôi ra! Cho tôi tìm con đi mà!”

“Thu Quỳnh, cậu đừng như vậy mà!” Nhan Nhã Tịnh ôm chầm lấy Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, cậu đừng tự tổn thương mình nữa! Thấy cậu như vậy mình khó chịu lắm! Thu Quỳnh à, cậu hãy trân trọng bản thân được không? Cậu thế này thì bảo mình, An Bảo và An Mỹ biết làm sao đây! Bọn mình không thể mất cậu được!”

“Thu Quỳnh, cậu đừng làm chuyện điên rồ nữa có được không? Bọn mình không muốn mất cậu đâu!”

“Nhã Tịnh…”

Nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, cuối cùng Tô Thu Quỳnh cũng lấy lại được một chút lý trí, cô ấy ngước mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, xin lỗi cậu, lại làm cậu lo lắng rồi.”

“Cậu nói ngốc nghếch gì thế hả Thu Quỳnh! Chỉ cần cậu bình an là mình vui rồi!” Vành mắt Nhan Nhã Tịnh ướt đẫm, sinh nhật mấy năm gần đây cô đều ước Tô Thu Quỳnh không còn đau khổ nữa, nhưng vì sao điều ước sinh nhật của cô lại không thể trở thành hiện thực thế này!

Chiến Mục Hàng cũng không ngờ Tô Thu Quỳnh bị trầm cảm nặng đến như thế, anh ta chà hai tay một cách áy náy, trong lòng vừa lo lắng vừa xót xa, không biết nên mở lời thế nào.

Hồi lâu sau, cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng cất giọng lên được: “Tô Thu Quỳnh, xin lỗi em, anh không biết là em chưa phá thai…”

“Chiến Mục Hàng?”

Chưa đợi Chiến Mục Hàng nói hết lời thì Tô Thu Quỳnh lập tức trở nên rất tức giận: “Chiến Mục Hàng, tại sao anh ở đây? Ai cho anh ở trong này? Tên giết người anh cút ra ngoài cho tôi! Cút ra!”

Chiến Mục Hàng nhìn Tô Thu Quỳnh với vẻ khó tin, ban nãy cô ấy vừa cào vừa cấu, còn cắn anh ta nữa, sao bây giờ cô ấy có thể nói ra những lời đó chứ?

Cứ như thể cô ấy hoàn toàn quên mất tất cả những gì hai người đã trải qua vậy.

Tô Thu Quỳnh càng lúc càng kích động, ngay cả Nhan Nhã Tịnh cũng không thể làm cô ấy yên lòng: “Cút! Chiến Mục Hàng, anh cút cho tôi!”

Tô Thu Quỳnh cũng không biết mình bị gì nữa, cô ấy thấy như thế giới mình bị màu đỏ của máu chói mắt nhấn chìm toàn bộ. Đó là… là máu của con cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK