CHƯƠNG 571
Trong lúc ngơ ngẩn, cô ấy nghe được Nhan Nhã Tịnh nói: “Nhan Vũ Trúc, chị muốn tôi phải cầu xin chị như thế nào?”
Khuôn mặt Nhan Vũ Trúc vặn vẹo, nụ cười như một con dao găm tẩm độc: “Nhan Nhã Tịnh, quỳ xuống!”
Quỳ xuống?!
Nhan Nhã Tịnh giật mình, cho dù cô có quỳ như một con chó, cũng sẽ không quỳ vì Nhan Vũ Trúc!
Nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, cho dù cô có ghét Nhan Vũ Trúc đến đâu, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho Nhan Vũ Trúc áp bức.
Ngoài Quang Khải, sau lưng Tô Thu Quỳnh còn có hai người đàn ông thân hình to lớn, trong tay họ còn có súng, cô mà không cẩn thận chọc giận Nhan Vũ Trúc, thứ mà Tô Thu Quỳnh phải đối mặt không chỉ có ống máu này, mà cô ấy còn có thể bị đạn bắn xuyên qua người.
“Nhan Vũ Trúc, đồ điên này! Cô có bệnh thì đi khám bác sĩ đi, đừng có nổi điên đây!” Tô Thu Quỳnh nóng nảy, cô ấy chửi Nhan Vũ Trúc xong lại hét lên với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, cậu đừng để ý tới con điên Nhan Vũ Trúc này! Nhan Vũ Trúc hoàn toàn bị điên rồi! Nhã Tịnh, cậu mau đi đi! Mình không cho cậu quỳ xuống vì Nhan Vũ Trúc!”
“Nhã Tịnh, cậu mau đi đi! Nếu cậu không đi mình thật sự sẽ hận cậu cả đời đấy!”
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh có chút ướt, nhưng sự kiên định trong mắt cô không hề vơi đi chút nào.
Cô nhìn qua Tô Thu Quỳnh, bỗng nhiên cong môi khẽ cười: “Thu Quỳnh, không phải chỉ là một cái quỳ thôi sao, không có gì to tát cả! Mình sẽ coi như đang quỳ với một con chó!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh khụy hai chân xuống, nặng nề quỳ gối trước mặt Nhan Vũ Trúc.
Thấy Nhan Nhã Tịnh quỳ xuống, Nhan Vũ Trúc vui vẻ đến mức không kìm được mà cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha! Nhan Nhã Tịnh, thật không ngờ mà! Không ngờ rằng cũng có ngày cô quỳ gối dưới chân Nhan Vũ Trúc tôi! Nhan Nhã Tịnh, tôi không ngờ cũng có ngày, cô sẽ quy phục dưới chân tôi giống như một con chó!”
Nhan Vũ Trúc đi lên trước một bước, đứng trước mặt Nhan Nhã Tịnh cười toe toét, đột nhiên cô ta giơ chân, giẫm mạnh lên mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh.
“Nhan Nhã Tịnh, thế nào? Có phải cảm giác này rất dễ chịu không?”
Lần này Nhan Vũ Trúc giẫm rất mạnh, như thể cô ta dùng hết sức bình sinh để giẫm.
Nhan Nhã Tịnh đau đến mức trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng cô sẽ không cầu xin Nhan Vũ Trúc tha thứ, càng không để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt Nhan Vũ Trúc.
Tô Thu Quỳnh không thích khóc, cô ấy thật sự không thích khóc.
Từ sau khi ra khỏi ngục giam một sống chín chết, cô ấy đã thấy ghét việc khóc, khóc thút thít rơi nước mắt không giải quyết được vấn đề gì, chỉ càng làm bản thân trông đau khổ hơn thôi.
Nhưng giờ phút này, Tô Thu Quỳnh lại không kìm được mà rơi nước mắt.
Nước mắt của cô ấy giống như hạt châu lăn xuống từng giọt, cô ấy muốn xuống đó, chạy tới trước mặt Nhan Vũ Trúc, mạnh mẽ đạp bay cô ta bằng một cú, không cho cô ta tiếp tục giẫm lên tay Nhan Nhã Tịnh nữa, nhưng cô lại không xuống được.
Chỉ có thể nhìn chằm chằm Nhan Vũ Trúc với ánh mắt đầy căm hận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Nhan Vũ Trúc, cô dừng lại cho tôi! Ai cho cô bắt nạt Nhã Tịnh như thế! Nhan Vũ Trúc, cuối cùng thiện ác ắt sẽ có báo ứng, cô sẽ chết không được yên đâu!”
Nhan Vũ Trúc quay sang đưa mắt liếc qua Quang Khải, Quang Khải ngầm hiểu ý cô, hung hãn tát lên mặt Tô Thu Quỳnh một cái.